Thẩm Nguyệt đáp: “Giỏi chứ, đánh tan tác đám người đó, oai hùng và đẹp trai lắm”.
Lời của nàng bay theo gió, lọt hết vào tai của Tô Vũ phía sau.
Trên môi Tô Vũ cũng là ý cười nhàn nhạt.
Mấy lời nịnh nọt này... hắn phát hiện ra bản thân cũng khá thích nghe.
“Thế thì may quá, lần sau mà gặp lại vị đại hiệp kia thì nhất định phải cảm tạ mới được! Công chúa, mặt nạ này của người ở đâu ra vậy ạ?”
“Lúc quay về sợ bị nhận ra nên mua một cái để đeo”.
Ngọc Nghiên chê bôi: “Sao lần nào công tử cũng chọn một cái xấu như vậy chứ, người không chọn cái nào đẹp hơn được hay sao?”
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Người đã đẹp thì đeo mặt nạ kiểu gì chẳng đẹp”.
Ngọc Nghiên che miệng bật cười.
Ngọc Nghiên lại không biết rằng Thẩm Nguyệt không hề nói bản thân mình.
Cho đến khi tận mắt nhìn thấy Thẩm Nguyệt đi vào phủ tướng quân thì Tô Vũ mới quay người rời đi.
Thẩm Nguyệt yên ổn trốn trong phủ tướng quân mấy hôm, đám người kia cũng không thể nào nhảy vào trong phủ tướng quân tìm được.
Bắp Chân dường như béo lên một chút, trắng trắng tròn tròn, trông như ngó sen vậy.
Bé không còn ngủ cả ngày như hồi mới sinh ra nữa.
Mà bây giờ thì có mấy canh giờ là bé thức, lúc thức thì Thẩm Nguyệt sẽ lấy nước ấm để tắm cho bé.
Tắm là thứ yếu thôi, cái chính là nghịch đống thịt trên người bé kia kìa.
Cứ đến lúc tắm rửa thì Thẩm Nguyệt sẽ cầm chân hoặc tay của Bắp Chân, bóp những bắp thịt trên người bé.
Bị trêu đùa, Bắp Chân giãy dụa như một con cua nhỏ, ánh mắt cũng cực kỳ khinh bỉ.
Thẩm Nguyệt ân cần dạy bảo: “Bắp Chân, nếu sau này mẹ rơi vào nước thì con phải cứu mẹ trước biết chưa? Con xem con đi, quanh đây toàn là nước, cũng nên phát huy kỹ năng của mình chứ”.
Bắp Chân trợn mắt, đập ít bọt nước coi như đáp lời.
Ngọc Nghiên thì ở bên cạnh cười nói: “Công chúa, người nói như vậy là Bắp Chân không vui đâu, bé cũng phải có tôn nghiêm chứ. Công chúa phải khen bé nhiều vào thì bé mới tự tin chứ.
Thẩm Nguyệt lấy tay nhào nặn Bắp Chân, vừa tắm rửa cho bé vừa nói: “Ta thấy nó tự tin lắm mà, còn dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ quyền uy của mẹ nó nữa”.
Trời mùa thu đông, nước nóng nhanh nguội, Thẩm Nguyệt tắm rửa sạch sẽ cho Bắp Chân xong thì lấy khăm ôm bé vào giường, chọn đồ cho bé mặc hôm nay.
Lúc Bắp Chân ngủ rất thích bám lấy Thẩm Nguyệt không buông tay, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đó khiến Thẩm Nguyệt không nỡ giật ra, thường nằm xuống cùng bé.
Bắp Chân ngủ thì Thẩm Nguyệt đọc sách.
Ngọc Nghiên vào nhà mở cửa sổ ra, cho ánh nắng ấm bên ngoài chiếu vào song cửa sổ, ngày tháng trôi qua như vậy là yên bình.
Phủ tướng quân dạo này cũng không có nhiều phân tranh, mỗi người ở một viện, Hương Phiến và Liễu Mi Vũ thỉnh thoảng thì đấu đá nhau một chút.
Dạo này Hương Phiến được Tần Như Lương độc sủng, đêm nào Tần Như Lương cũng ngủ lại viện của Hương Phiến.
Bên ngoài thì nhìn Hương Phiến rất tươi sáng, nhưng nỗi đau bên trong chỉ mình nàng ta thấu.
Mỗi sáng sớm, nha hoàn vào hầu hạ Hương Phiến thì đều thấy những vết hằn đáng sợ trên người nàng ta, vết bầm cũ chưa tan thì đã có vết mới đè lên.
Hằng đêm Hương Phiến đều cắn răng mới chống đỡ được, đến sáng sớm sắc mặt đã tái như quỷ.
Trong lúc Tần Như Lương mê loạn trên người nàng ta, cái tên hắn ta gọi không phải Liễu Mi Vũ mà là Thẩm Nguyệt!
Hương Phiến khoác áo mỏng, mệt mỏi ngồi trước bàn trang điểm, nhìn gương mặt tàn tạ của bản thân, lớp áo không che nổi làn da bị giày vò ứ máu.
Mắt nàng ta đỏ hồng, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay.
Từ khi nàng ta trở thành tam phu nhân của phủ tướng quân, Tần Như Lương chính là người đàn ông của nàng ta, là bầu trời của nàng ta, nàng ta yêu Tần Như Lương.
Nàng ta biết Tần Như Lương không yêu mình, cho nên nàng ta không mong cầu nhiều, chỉ cần thỉnh thoảng Tần Như Lương nhớ đến nàng ta và đến viện của nàng ta là được.
Lúc trước Liễu Mi Vũ độc sủng, nhưng bây giờ hình như Thẩm Nguyệt đã tiến vào trái tim của hắn ta rồi.
Hương Phiến không muốn tranh đấu với Thẩm Nguyệt, nhưng Thẩm Nguyệt không làm gì, tại sao Tần Như Lương lại vì sự yêu hận với Thẩm Nguyệt mà trút lên người nàng ta chứ!
Nếu người phụ nữ dưới thân hắn ta không phải nàng ta mà là Thẩm Nguyệt thì Tần Như Lương sẽ còn mạnh bạo như thế sao?
Chắc là không đâu.
Tần Như Lương không nỡ làm thế với Liễu Mi Vũ, càng không dám làm gì Thẩm Nguyệt, cho nên chỉ có nàng ta mới trở thành công cụ phát tiết của Tần Như Lương.
Bởi vì nàng ta có xuất thân nha hoàn, nàng ta không quan trọng!
Hương Phiến nhìn mình trong gương, lẩm bẩm: “Công chúa, ta không muốn tranh đấu với ngươi, nhưng cứ thế này thì ta sẽ chết mất”.
Hương Phiến thoa son điểm phấn cho bản thân trở nên thật lộng lẫy.
Hôm anh đẹp trời, nàng ta ra khỏi viện đi dạo, ở lại hoa viên mấy phút rồi đi đến Phù Dung Uyển.
Nhiều ngày không gặp, Liễu Mi Vũ vẫn yếu ớt như cũ, chỉ là Phù Dung Uyển trông tiêu điều xác xơ hơn nhiều.
Kẻ thù gặp mặt đỏ cả mắt.
Hương Phiến nói: “Ta không đến để tranh chấp với ngươi, ta đến tìm ngươi nói chuyện”.
Hương Phiến ở lại Phù Dung Uyển một lúc lâu, đến gần trưa mới rời đi.
Đêm đến, Ngọc Nghiên vào phòng Thẩm Nguyệt: “Công chúa, Hương Lăng đến ạ”.
Thẩm Nguyệt nhướng mày, nói: “Cho vào đi”.
Hương Lăng có tin tức gì thì cũng chỉ dám đến báo cho Trì Xuân Uyển vào ban đêm,
Không bao lâu, Ngọc Nghiên đưa Hương Lăng vào phòng.
Hương Lăng dập đầu nói: “Nô tỳ bái kiến công chúa”.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Muộn thế này rồi, ngươi đến có việc gì không?”
“Nô tỳ nghe lời dạy của công chúa, có tin tức gì thì đến bẩm báo cho công chúa ngay”.
“Ngươi nói đi”.
“Hôm nay Hương Phiến đến Phù Dung Uyển, ngồi nói chuyện với nhị phu nhân một lúc”.
Thẩm Nguyệt ung dung nói: “Hai người đó chẳng phải căm thù nhau lắm sao, thế mà lại bình tâm hòa khí ngồi nói chuyện được, họ nói gì thế?”