Editor: Hannah
Bất quá cuối cùng nam nữ chính cũng không hạnh phúc, bởi vì nam phụ yêu sâu sắc nữ chính hắc hóa, cuối cùng nghiên cứu phát minh virus hủy diệt toàn bộ thế giới……
Hồi ức đến chỗ này, mèo béo xuyên thành Nguyễn Kiều Kiều thở dài thật sâu.
Tuy rằng rất đồng tình nguyên thân, nhưng cũng cảm thấy người nguyên thân này chỉ sợ là người mắt mù, từ nhỏ đã được sủng ái, sau khi lớn làm thiên kim tiểu thư, giàu có như vậy, có thể mua nhiều cá khô nhỏ như vậy, đây là cuộc sống vui vẻ thoải mái biết bao nhiêu, sao lại luẩn quẩn trong lòng đi coi trọng một người đàn ông không yêu chính mình vậy? Cuối cùng còn vì người đàn ông này mà làm cho cửa nát nhà tan?
Thật là…… ngu gần chết!
“Em gái, uống nước.” Nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều ăn trứng gà lại thở dài, người đút trứng gà nhanh chóng bưng nước trà tới, đưa sát bên miệng nhỏ của Nguyễn Kiều Kiều, sợ cô bị nghẹn.
Nguyễn Kiều Kiều đúng lúc cũng cảm thấy khát nước, thuận thế uống một ngụm nước.
Lại nhìn về phía thiếu niên nhỏ trước mắt, dựa theo ký ức nó tiếp thu gần đây, biết đứa nhỏ loài người này là anh trai hiện tại của nó, Nguyễn Kiệt, năm nay mới 12 tuổi, là một trong dông đảo anh trai ruột cùng cha cùng mẹ của Nguyễn Kiều Kiều.
Sau khi lớn lên là một tổng tài bá đạo, rất là yêu thương Nguyễn Kiều Kiều, chỉ đáng tiếc sau bởi vì cứu Nguyễn Kiều Kiều, mạng cũng bị mất dưới bánh xe.
Nhưng dù là như vậy, cũng không thể kéo Nguyễn Kiều Kiều đang vì yêu mà mê muội lại…… Xem như chết trong nghẹn khuất.
“Về sau mèo ta…… em sẽ bảo vệ anh!” Nếu đã trở thành Nguyễn Kiều Kiều, chiếm cứ thân thể này của cô, Mèo béo không có đạo lý nào mà có thể để Nguyễn Kiệt chết, toàn bộ nhà họ Nguyễn này, nó xác định sẽ bảo vệ tốt.
Mèo béo nói rất chi là bá đạo, nhưng dùng thân thể đứa bé hiện tại mới năm tuổi nói ra, lại nũng nịu mười phần mùi sữa ngọt ngấy.
Nguyễn Kiệt đang để cốc nước trên mặt bàn phía sau, nghe vậy sửng sốt một chút, ngay sau đó cười ha ha, xoay người ôm thân thể béo ú của Mèo béo lại đây, vừa ôm bé xoay quanh, vừa hung hăng pi một ngụm trên khuôn mặt kiều nộn nhỏ bé, chỉ cảm thấy em gái của bản thân quả thực vô cùng siêu cấp đáng yêu.
Cơ thể Nguyễn Kiều Kiều mới vừa khỏi hẳn, sao có thể chịu đựng được việc bị xoay vòng vòng như thế, chỉ cảm thấy đầu đau não trướng, lại sợ hắn mkhông kiềm được sức lực mà quăng cô ra ngoài, sợ tới mức âm thanh nhỏ cũng đã la loạn lên.
Bà nội Nguyễn đang nấu cơm nghe thấy thanh âm thì từ trong phòng bếp chạy ra, nhìn thấy Nguyễn Kiệt đang ôm đầu quả tim của bà xoay vòng vòng, tức giận tiến lên vỗ một cái, thuận tiện ôm Nguyễn Kiều Kiều vào trong lòng ngực.
Sau khi dụ dỗ tâm can bảo bối một lúc, lúc này mới trừng mắt dựng mày mắng Nguyễn Kiệt: “Con khỉ lưu mang nhà cháu lại tìm đường chết có phải hay không, dọa Tiểu Kiều Kiều, xem bầ có đánh nát mông cháu hay không!”
Ở nhà người khác cháu trai là bảo bối, nhưng trong mắt bà nội Nguyễn, lại giống như cỏ rác, quá tức giạn, lại vỗ một bàn tay vào đầu Nguyễn Kiệt.
Ở thời điểm Nguyễn Kiều Kiều thét chói tai, Nguyễn Kiệt kỳ thật đã có chút hối hận, hiện tại bị bà nội nhà mình vỗ hai bàn tay cũng không tức giận, chỉ có chút áy náy nhìn Nguyễn Kiều Kiều, nhẹ giọng xin lỗi: “Kiều Kiều, rất xin lỗi, là anh trai hư.”
Hắn đã quên, em gái cũng không phải là mấy đứa em trai da dày thịt béo kia, không chịu được hắn đùa nghịch như thế.
Nguyễn Kiều Kiều ở trong lòng ngực bà nội Nguyễn vẫy vẫy móng vuốt nhỏ, muốn nói không có việc gì, nhưng bà nội Nguyễn không cho cô có cơ hội nói chuyện, trừng mắt nhìn Nguyễn Kiệt một cái, bảo hắn ra ngoài kêu người lớn về ăn cơm, xoay người ôm Nguyễn Kiều Kiều vào phòng bếp.
Bà nội Nguyễn trước đó sợ phòng bếp có khói làm Nguyễn Kiều Kiều bị sặc, nên mới cho bé một quả trứng gà ra bên ngoài ăn, hiện tại lại cảm thấy trong nhà này không có ai có thể làm bà yên tâm, chỉ khi đặt Nguyễn Kiều Kiều ở trước mặt chính mình mới yên tâm.