Bên trong là chìa khóa của nhà kho trong phủ.
Vừa nhìn thấy chìa khóa, lão phu nhân cùng Nhị phu nhân đều sửng sốt, không biết Tôn thị lấy chiếc chìa khóa này ra là có ý gì.
Làm sao Tôn thì có thể không biết nguyên nhân lão phu nhân càng ngày càng không thích chính mình.
Có ai mà lại muốn cắt thịt chảy máu, nhưng đầu tiên là Hàn Trọng Giác nợ tiền vì cờ bạc bị người ta tìm đến nhà, sau đó lại đến chuyện của Hàn Trọng Hoài.
Nếu như không muốn nhi tử của mình xảy ra chuyện, hiện tại nhất định bà ta phải làm cái gì đó.
"Mẫu thân từ ái, để cho tức phụ vào cửa không bao lâu đã trưởng quản gia đình, hôm nay em dâu cũng ở đây, tức phụ liền nói thẳng, ta muốn mời em dâu cùng ta quản gia."
"Cái này."
Hai mắt Hàn nhị phu nhân sáng ngời, đại phòng kế thừa tước vị, bà ta đã sớm chặt đứt ý niệm có thể quản gia, không nghĩ tới hôm nay Tôn thị lại tự đưa tới cửa.
"Mời em dâu cùng ta quản gia, một là muốn để cho em dâu chia sẻ trọng trách với ta, miễn cho lúc mẫu thân sinh bệnh ta cũng không thể hầu hạ bên cạnh, hai là năng lực của ta có hạn, cần có người ở bên cạnh chỉ điểm."
Lời nói của Tôn thị khẩn thiết, Hàn nhị phu nhân nhịn không được tiếp lời nói: "Tẩu tử quản phủ đệ rất tốt, chúng ta đều nhìn thấy, nói như vậy thật sự là quá khiêm tốn."
Nghe xong lời này, Tôn thị càng nghiêm túc thỉnh cầu Hàn nhị phu nhân hỗ trợ, sau đó thấy Hàn nhị phu nhân không nói lời nào, liền nhìn về phía lão phu nhân: "Mẫu thân thấy thế nào?"
"Khó có lúc ngươi có lòng như vậy, đây là chuyện tốt."
Lão phu nhân chính là nhìn không quen hiện tại chuyện gì trong phủ Quốc công cũng Tôn thị quyết định, so với chuyện lấy lòng bà, hạ nhân trong phủ càng cảm thấy lấy lòng Tôn thị quan trọng hơn,
hiện giờ Tôn thị nguyện ý giao ra quyền lợi, cho dù chỉ là một phần, cũng làm cho
bà cảm thấy chính mình đã chiếm thế thượng phong.
"Tạ mẫu thân khoan dung." Khóe mắt Tôn thị dính nước, nước mắt trên mặt giống như là vui mừng mà khóc.
"Hôm nay ngoại trừ chuyện quản gia, con dâu còn có một chuyện muốn thương lượng với mẫu thân."
"Chuyện gì?" Chiếm thế thượng phong, lão phu nhân nhìn Tôn thị thuận mắt hơn không ít.
"Tức phụ vẫn coi Hoài ca nhi như con ruột mà đối đãi, ở trong lòng tức phụ hẳn cũng giống như bọn Giác ca nhi."
Nghe lời này lão phu nhân nhíu mày, nhớ tới chuyện vì sao lúc đầu mình lại làm khó Tôn thị: "Nếu là giống nhau, vậy Hoài ca nhi cũng đã hai mươi tuổi nhưng tại sao ngay cả hôn sự vẫn còn chưa định ra, chẳng lẽ ngươi cảm thấy thiếu gia của phủ Quốc công chúng ta đi đứng không tiện thì không xứng để cưới thê tử?"
Đừng nói là gãy chân, ở trong mắt lão phu nhân cho dù tôn tử của bà nằm ở trên giường không thể động đậy, cũng sẽ có vô số cô nương nguyện ý gả vào phủ Quốc công trái phải hầu hạ.
"Kỳ thật hôm nay con dâu tới chính là có hai chuyện, một là nhờ em dâu hỗ trợ cùng quản gia, một chuyện khác chính là hôn sự của Hoài ca nhi." Tôn thị ý bảo nha đầu bên cạnh lấy quyển trục mở ra, "Đây là nữ nhi của biểu cữu nhà mẹ đẻ ta, lão phu nhân cùng em dâu có thể giúp ta nhìn xem có xứng với Hoài ca nhi hay không."
Nữ tử trong tranh búi tóc cô nương, con ngươi thủy linh động lòng người, trên người mặc váy lưu tiên màu vàng, nhìn thế nào cũng thấy là một vị cô nương xuất chúng.
Nhìn thấy bức chân dung này, Nhị phu nhân thoáng kinh ngạc, ngược lại không nghĩ tới Tôn thị lại hào phóng như vậy.
Năm đó khi Hàn Trọng Hoài phong quang, bà ta nhìn đến đỏ mắt, mà Hàn Trọng Hoài là thứ tử của đại phòng, vì vậy nên trong lòng Tôn thị vẫn luôn vô cùng khó chịu.
Hiện giờ Hàn Trọng Hoài nghèo túng, không nghĩ tới Tôn thi lại dự định để cho Hàn Trọng Hoài cưới một cô nương không tồi.
"Mấy năm trước con dâu đã muốn tính đến chuyện thành thân cho Hoài ca nhi, nhưng phụ thân không cho con dâu nhúng tay vào, sau đó phụ thân qua đời,
Hoài ca nhi lại một mực trì hoãn, hiện giờ hiếu kỳ sắp qua, con dâu liền tìm chân dung, lão phu nhân người thấy thế nào?"
Tôn thị nói đến tình ý chân thành sau đó lại tỉ mỉ nói về gia thế của cô nương này.
So với phủ Quốc công, gia thế của cô nương này tự nhiên là kém không ít, nhưng Hàn Trọng Hoài là thứ tử, hai chân lại bị tàn phế, đích nữ của một quan ngũ phẩm quả thật là xứng đôi với hắn.
Biết được người mà Tôn thị tìm vẫn là đích nữ, Nhị phu nhân nhíu mày, luôn cảm thấy Tôn thì còn có hậu chiêu, chắc chắn sẽ không để cho Hàn Trọng Hoài hưởng phúc như vậy.
"Xem ra ngươi cũng có lòng, nếu đã là thân thích của ngươi thì cũng coi như là thân càng thêm thân, đợi qua hiếu kỳ thì quyết định mọi chuyện, đợi đến khi Thời ca nhi cưới thê tử, để cho bọn hắn cùng nhau thành thân."
Trong đám tôn tử, lão phu nhân vẫn là thích Hàn Trọng Thời nhất, lần này vì Hàn Trọng Hoài mà ra mặt, nhưng cũng không cản trở đến việc bà đặt đứa cháu thứ ba này lên trên hết.
Tôn thị cười đáp: "Dù sao thời gian còn dài, cô nương kia cũng xem như cháu dâu, không bằng để cho nàng đến phủ Quốc công ở tạm, cũng để cho mẫu thân người nhìn xem nhân phẩm của nàng như thế nào?"
Bộ dáng của Tôn thị thản nhiên, giống như là thật sự định hôn sự cho Hàn Trọng Hoài mà không sợ người khác kiểm tra.
Lão phu nhân gật đầu, chuyện này coi như là đã xong.
Phúc Hoa viện quyết định hôn nhân đại sự của Hàn Trọng Hoài, chỉ chốc lát sau tin tức đã truyền khắp phủ Quốc công, mỗi một người đều biết phủ Quốc công nhân đã chọn được một mối hôn sự tốt cho Hàn Trọng Hoài.
Chờ đến khi tin tức truyền đến lỗ tai Ngọc Đào, nàng xoay người, không hoảng hốt cũng không lo sợ, đợi đến khi người vào Kỳ Lân viện thì nàng sẽ nghĩ đối sách.