Đối với người lớn tuổi hơn nàng, nàng biết cách tiếp xúc, nhưng kém mình không nhiều hơn nữa lại là người khác phái, cho dù biết người này là cấp trên trực tiếp của mình, trong đầu nàng cũng không có mấy câu để nói.
Nàng chính là một người làm công đã được chú định sẽ không bao giờ được thăng chức.
Ngọc Đào đột nhiên gọi Hàn Trọng Hoài, cũng không nói lời nào, trông mong nhìn hắn như sắp rơi lệ, hai người nhìn nhau một lúc lâu, Hàn Trọng Hoài đưa tay nhéo nhéo hai má nàng, giống như là cổ vũ lại giống như đốc thúc: "Tiếp tục."
Động tác thân mật này Hàn Trọng Hoài làm đến nước chảy thành sông, hai đương sự không cảm thấy có gì lạ, nhưng những người khác lại không nhịn được mà kinh ngạc.
Đặc biệt là Trần Hổ, không nghĩ tới chủ tử đối với nữ nhân còn có một mặt này.
Ngọc Đào từng bước gói nhân, đến lúc tạo hình, La thẩm cố ý làm chậm động tác, vốn tưởng rằng Ngọc Đào tạo hình không tốt nên cố ý làm chậm cho nàng học tập, không nghĩ tới đầu ngón tay Ngọc Đào ở trên mặt bánh lật qua lật lại, lập tức liền có hình dạng hoa hải đường.
"Tay nghề của Ngọc Đào cô nương thật tốt."
"Có thể là do khi còn bé ta thích chơi nặn bùn."
Tạo hình mấy bông hoa hải đường, tay Ngọc Đào vừa chuyển lại tạo hình ra hai quả đào, đem quả đào trắng trẻo mập mạp đưa vào nồi hấp, Ngọc Đào lau tay: "Thiếu gia, ta làm tốt chứ."
"Mất bao lâu?"
Biết Hàn Trọng Hoài hỏi thời gian điểm tâm chín, La thẩm vội vàng trả lời: "Đại nhân, muốn đem điểm tâm hấp chín thì ít nhất phải mất nửa canh giờ."
Hàn Trọng Hoài đáp lại một tiếng, vẫn chưa để Trần Hổ đẩy hắn rời đi, xem ra là muốn ở lại đây cùng Ngọc Đào chờ điểm tâm chín.
Mặt đất phòng bếp không sạch sẽ như vậy, Ngọc Đào không dám ngồi trên mặt đất, chỉ có thể mang theo một cái ghế bằng nhỏ ngồi bên cạnh Hàn Trọng Hoài: "Thiếu gia..."
Ngọc Đào chớp chớp mắt, một lát sau, nàng vẫn như cũ không tìm được đề tài có thể nói chuyện được với Hàn Trọng Hoài.
Nhưng mà may mắn Hàn Trọng Hoài cũng không phải là người thích nói chuyện, nhìn đầu nàng, đầu ngón tay ngứa ngáy mở ra khăn xanh trên đầu nàng
Chuyện cởi khăn trùm đầu dựa theo tình tiết bình thường, nếu nàng giả nam trang, mái tóc đen như thác nước sẽ từ trong khăn rơi xuống, đối phương kinh ngạc nhìn nàng, phát hiện nàng là nữ nhân, cho dù không có tình tiết nữ giả nam trang nhưng trong tình cảnh hơi kiều diễm của nam nữ, sợi tóc mềm mại của nàng sẽ rơi xuống, có vài sợi trượt qua hai má đối phương, để cho đối phương ngửi được mùi thơm của tóc nàng.
Đáng tiếc nàng là một người không biết cột tóc, hơn nữa thời cổ đại cũng không có lưới tóc lỏng lẻo.
Vì vậy, ...
Mái tóc dưới lớp khăn xanh chính là một cái ổ gà, ít nhất cái khăn mà Hàn Trọng Hoài lấy ra còn có tác dụng che giấu xấu xí.
Hai người mắt to đối với mắt nhỏ, Hàn Trọng Hoài vẫy vẫy tay với nàng, Ngọc Đào vươn đầu qua, Hàn Trọng Hoài kéo mái tóc rối bời trên đầu nàng, không nhận ra thứ này là thứ mà bình thường khi nàng nằm sấp bên giường thì sẽ ngẫu nhiên lướt qua mu bàn tay hắn.
Đợi đến khi Ngọc Đào khôi phục lại nguyên trạng, điểm tâm đã ra lò.
Hương thơm nhẹ nhàng của hoa tươi trộn lẫn với vị ngọt của đường nâu.
"Ngọc Đào cô nương có thiên phú, điểm tâm này vừa ngửi thấy liền biết không tệ."
La thẩm ở bên cổ vũ, cố ý lấy đĩa men vàng, để cho Ngọc Đào tự tay lấy bánh ra, đưa cho Hàn Trọng Hoài nếm thử.
Người ngồi ở chỗ này, tất nhiên là muốn cho mọi người nếm thử, nhưng Ngọc Đào nghĩ đến nguyên tắc khi đối mặt với công việc mới của mình:
Một là không tự tìm việc cho chính mình;
Hai là kiên quyết không làm nhiều một việc.
"Thiếu gia muốn nếm thử một chút sao? Đây là lần đầu tiên nô tỳ xuống bếp, chỉ sợ mùi vị bình thường không ăn được."
Ngọc Đào buồn rầu, biểu tình khi cầm đĩa men giống như đang cầm độc dược đút cho Hàn Trọng Hoài.
Trần Hổ nhìn thấy biểu tình của Ngọc Đào cũng khẩn trương theo, sợ điểm tâm kia có vấn đề gì.
"Chủ tử bằng không..."
Trần Hổ còn chưa dứt lời, Hàn Trọng Hoài đã chỉ chỉ một ít bánh hoa có hình dạng quả đào, hơi mở môi ra.
Động tác liền mạch, chỉ chờ thức ăn cho vào trong miệng.
Ngọc Đào cắt bánh hoa thành kích thước thích hợp, đặt một miếng vào miệng Hàn Trọng Hoài.
Hàn Trọng Hoài giật giật môi: "Quá ngọt."
Nghe thấy hắn ghét bỏ, trong lòng Ngọc Đào thầm may mắn nhưng trên mặt lập tức bày ra vẻ mặt ủy khuất đáng thương: "Nô tỳ đã nói qua với thiếu gia, tay nghề của nô tỳ rất bình thường."
Nàng làm việc ở chỗ này là dựa vào mỹ mạo mà không phải là dựa vào tài hoa, Hàn Trọng Hoài cũng đừng cái gì cũng muốn.
Nếm một miếng xong Hàn Trọng Hoài cũng không tiếp tục ăn nữa, quả thật hương vị vô cùng bình thường, nếu không phải có mùi đào nhàn nhạt, ngay cả nuốt hắn cũng lười nuốt.
"Ngày mai làm gì?"