Bước lên thảm mềm, nội thất bên trong cũng không có bị bình phong che khuất tầm mắt, các loại vật phẩm bát bảo được bày trên kệ, Hàn Trọng Hoài dựa vào trên giường mỹ nhân, trên người phủ lông hồ ly trắng tinh không tỳ vết, bên cạnh bày tảng băng tản ra khí lạnh từ từ, trong tay hắn cầm một quyển sách, đôi mắt hẹp dài lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đối diện với hắn là cửa sổ chạm khắc được mở rộng, bên ngoài cây xanh đung đưa, thi thoảng lại có chim ở trên cành cây nhảy nhót kêu to.
Trên mặt hắn không có cảm xúc, nhưng lại làm cho người ta nhìn cảm thấy có vài phần đáng thương, bộ dáng của hắn giống như là bệnh nhân bị bệnh nặng sống không được bao lâu, ở trong thống khổ bệnh tật nên không thể nhìn thấy được thú vui ở đời, nhưng lại khát vọng sự sống bừng bừng ở ngoài cửa sổ.
Ngọc Đào vừa mới vào cửa, Hàn Trọng Hoài liền quay đầu lại, Ngọc Đào thừa dịp hắn nhìn qua thì hành lễ nói chuyện: "Nô tỳ Ngọc Đào, phụng mệnh lão phu nhân, sau này sẽ hầu hạ bên cạnh thiếu gia."
Hàn Trọng Hoài khẽ "ừm" một tiếng, nhìn nữ tử đang vui mừng đứng bên cạnh cửa: "Lại đây."
Ngọc Đào cất bước qua, đi thẳng đến trước giường mềm, nhưng sau đó lại dừng bước, nàng lập tức phản ứng lại Hàn Trọng Hoài thích xem cái gì, thoáng lui về phía sau hai bước, thuận tiện cho tầm mắt của Hàn Trọng Hoài.
Đào nhi lay động dừng ở tầm nhìn vừa vặn, vốn dĩ Hàn Trọng Hoài muốn nhìn mặt Ngọc Đào, nhưng tầm mắt lại giống như có tính toán của riêng nó, hai mắt tự động đi tìm đến nơi mà nó càng cảm thấy hứng thú.
Lần này xiêm y bên trong nàng lộ ra hoa hợp hoan, cành hoa quấn quanh một đường kéo dài không thấy điểm dừng.
"Nhảy nhót một chút xem."
Hàn Trọng Hoài đặt sách xuống, chống đầu nhìn Ngọc Đào, mới lấy được một món đồ chơi, dù sao cũng phải thử chơi đùa.
Nhảy nhót là cái gì?
Ngọc Đào nghi hoặc nhìn Hàn Trọng Hoài, từ trong tầm mắt của hắn nhìn ra cái gì đó, nhón mũi chân nhảy nhót một chút.
Thân thể lay động, Ngọc Đào tận mắt nhìn thấy ánh mắt tràn đầy lười biếng của Hàn Trọng Hoài dâng lên hứng thú.
Đúng là lão sắc phê.
Nàng thu hồi ý tưởng khi vừa mới vào cửa, hắn đâu có đáng thương, cho dù là bệnh nhân ung thư, cũng là bệnh nhân ung thư hạnh phúc hơn nàng gấp trăm vạn lần.
Đầu ngón tay Hàn Trọng Hoài hơi hướng lên trên, Ngọc Đào hiểu ý tứ của hắn, tiếp tục nhảy nhót.
Liên tiếp vài cái, cho dù là trong phòng đặt một khối băng lớn thì Ngọc Đào cũng thở hồng hộc, sợi tóc trước trán dính mồ hôi.
Tiến lên quỳ gối bên giường mỹ nhân, Ngọc Đào ngửa đầu đáng thương nhìn Hàn Trọng Hoài: "Nô tỳ nhảy nhiều nên mệt mỏi."
Bởi vì nhảy nhót nên xiêm y của nàng hơi kéo ra, hiện giờ ngồi như vậy, Hàn Trọng Hoài cúi đầu liền có thể nhìn thấy được nội y màu trắng bên trong.
Hai mắt Ngọc Đào chớp chớp, dù sao duỗi đầu một đao, rụt đầu một đao, nếu là Hàn Trọng Hoài có thể được, vậy muốn xem muốn sờ cứ tùy tiện, đừng để nàng giống như một con thỏ nhảy tới nhảy lui là được.
Mồ hôi tràn ra, hương đào tỏa ra bốn phía.
Hương thơm của đào được chia làm mấy loại, mà mùi hương trên người Ngọc Đào rất vừa vặn, giống như quả đào sắp chín trên cành bị ánh mặt trời phơi nắng nửa ngày, hương thơm ngát xông vào mũi.
Ánh mắt Hàn Trọng Hoài ở trên người nàng dạo một vòng, quả thật đúng như hắn nghĩ, mùi mồ hôi của nàng so với hương vị khi bất động càng thêm ngọt ngào mê người.
Hàn Trọng Hoài đưa tay, một thỏi vàng vững vàng rơi vào trên người nàng, Ngọc Đào nhìn màu vàng rực rỡ của thỏi vàng, biết Hàn Trọng Hoài còn muốn nàng tiếp tục nhảy.
Nhưng có lẽ hắn đã đánh giá cao khát vọng làm cá mặn của nàng.
Nàng yêu bạc, nhưng nàng càng thích đứng yên nghỉ ngơi.
Ngọc Đào cầm vàng nhét vào ngực, thịt mềm như nước bị vật cứng đánh văng ra, Ngọc Đào ngửa đầu trông mong nhìn Hàn Trọng Hoài.
Rõ ràng Hàn Trọng Hoài không nghĩ tới nàng còn có thao tác như vậy, vẻ mặt ngẩn ra, nhìn nơi mà nàng đặt bạc được thưởng.
Ngọc Đào đợi một lúc lâu cũng không đợi Hàn Trọng Hoài lên tiếng, nhìn bộ dáng của hắn cũng không giống tức giận, liền thành thật ngồi bên cạnh giường.
Chỗ đặt chân ở giường của Hàn Trọng Hoài cũng thoải mái hơn nhiều so với chỗ của lão phu nhân, trải đệm mềm mại, dưới khí lạnh mềm mại của mùa hè phá lệ làm cho người ta yêu thích.
Nàng vốn là quỳ xuống, sau đó chậm rãi biến thành ngồi, sau đó đôi mắt lung lay sắp đổ, trán tựa vào bên giường ngủ thϊếp đi.
Ngọc Đào cảm thấy mình đã kiên trì hồi lâu, nhưng trên thực tế còn chưa tới một khắc đồng hồ, Hàn Trọng Hoài còn chưa nghĩ ra cách ứng phó với cảnh tượng trước mắt, chỉ thấy địa bàn của mình lại có thêm một cái đầu đen nhánh.