Kiều Mị

Chương 6

Editor: Hannah

Trong lòng biết hết tất cả nhưng Ngọc Đào vẫn dốc hết toàn lực mà làm nũng làm nịu, dưới nỗ lực của nàng, cuối cùng cũng đạt được thành quả phi thường, lúc ra khỏi phòng được Hàn lão phu nhân thưởng cho một cây trâm vàng.

Được ban thưởng, quay về phòng lại nhìn thấy Bích Thúy để lại điểm tâm cho nàng, Ngọc Đào nhét điểm tâm vào miệng rồi nằm lên giường, vui sướиɠ chỉ đơn giản như vậy.

"Bị đuổi ra còn vui như vậy."

Bánh đậu phộng bỏ vào miệng, đậu phộng giòn tan, đường mềm mại, Ngọc Đào hạnh phúc híp mắt lại, chạy đến chỗ điểm tâm mà Bích Thúy để lại cho nàng, hoàn toàn không để ý đến chuyện nàng ấy đổ thêm dầu vào lửa.

Ngọc Đào vừa cao hứng, trên mặt liền hiện lên một lớp phấn hồng nhạt, Bích Thúy nhìn mà lắc đầu, nhìn Ngọc Đào ăn xong điểm tâm mới thở dài.

"Thật không biết ngươi nghĩ như thế nào, nếu ngươi đi chỗ Tam thiếu gia, điểm tâm như vậy muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu."

"Cái này cũng không nhất định, nhị phòng là do Nhị phu nhân làm đương gia, làm thông phòng cho Tam thiếu gia thì phải lấy lòng là Tam thiếu gia, như thế nào có thể muốn ăn bao nhiêu điểm tâm thì có bấy nhiêu."

"Ngươi cũng chỉ biết nhớ thương điểm tâm!"

Ngọc Đào vô tội chớp chớp mắt, đề tài điểm tâm này, không phải là nàng ấy nhắc tới trước sao?

Có đôi khi Bích Thúy cảm thấy Ngọc Đào trở nên thông minh hơn, nhưng đôi khi lại cảm thấy sau khi nàng bị thương hàn lại càng ngu xuẩn hơn.

"Không tranh giành với Thanh Trúc, sau này ngươi tính đi nơi nào? Đại thiếu phu nhân cùng Nhị thiếu phu nhân đều không dễ đối phó. "Bích Thúy là người hầu, đã sớm đính thân với biểu huynh nhà mình, chỉ chờ thời điểm thích hợp sẽ cầu lão phu nhân ban ân điển, nàng ấy không cần phải lo lắng về hôn sự của mình nên liền thích nhìn nha đầu trong phủ đi tìm hôn sự cho mình.

"Lại không phải chỉ có hai vị thiếu gia này mới có thể lựa chọn."

"Hiện giờ ngũ thiếu gia cùng Lục thiếu gia mới mười hai, cho dù ngươi có thể chờ thì các thiếu gia cũng sẽ không nguyện ý."

"Không phải còn có Tứ thiếu gia sao?"

Nghe thấy Bích Thúy bỏ qua Hàn Trọng Hoài, Ngọc Đào nhắc nhở một tiếng, bất quá tiếng nhắc nhở này của nàng làm cho Bích Thúy rùng mình vào ngày hè nóng nực: "Ngươi điên rồi, nếu là đi đến chỗ của Tứ thiếu gia, còn không bằng chờ Ngũ thiếu gia cùng Lục thiếu gia."

Ở phủ Quốc công, Tứ thiếu gia không khác gì Diêm Vương, cho dù hắn đã từng phong quang, danh tiếng vượt qua những thiếu gia khác.

Bích Thúy nói xong thì thấy Ngọc Đào giống như không ý thức được sự khủng bố của Hàn Trọng Hoài, nhíu mày nói: "Ngươi có biết mới chỉ trong chốc lát, Tứ thiếu gia lại chém hai chân của một gã sai vặt, ném người ra khỏi phủ."

Bích Thúy nói xong toàn thân tê dại, cảm thấy khủng bố, "Ta nghe Xuân Oanh nói gã sai vặt kia làm người hiền lành, nhìn thấy ai cũng là ba phần cười, cũng không biết như thế nào lại chọc đến Tứ thiếu gia."

Ngọc Đào nhớ tới chuyện lúc trước trong lúc vô tình đυ.ng phải, sau khi nghe Hàn Trọng Hoài nói, nếu bị chém chính là gã sai vặt ở trong hang động, vậy chỉ sợ là gã sai vặt kia cũng không vô tội, Ngọc Đào không mở miệng bình luận chuyện này, nhưng Bích Thúy lại mở ra máy hát.

"Tuổi tác của Tứ thiếu gia cùng Tam thiếu gia kém nhau nửa năm, Tam thiếu gia làm người chính trực, muốn cho tiểu thư Triệu gia thể diện mới một mực mới không có thông phòng thϊếp thị, nhưng Tứ thiếu gia lại kỳ quái, vẫn không có đề thân, cho dù là thủ hiếu cho lão quốc công mới không thể nạp thϊếp, vậy cũng có thể làm bạn với nha đầu, nhưng bên cạnh hắn lại không có thông phòng, ta nghe người ta nói khả năng không chỉ là bị thương ở chân..."

Những lời còn lại Bích Thúy không dám nói, chỉ dùng ánh mắt “ngươi hiểu mà” để nhìn Ngọc Đào.

Đương nhiên là Ngọc Đào là hiểu ý tứ của nàng ấy, vốn dĩ Bích Thúy định dọa nàng, nhưng Ngọc Đào nghe lại cảm thấy không tệ, nếu Hàn Trọng Hoài thật sự không được, vậy chỗ của hắn thật đúng là một nơi tốt, có sắc tâm nhưng lại không có công cụ, ít nhất nàng không cần lo lắng đến vấn đề thằng nhãi con này sẽ đυ.ng đến mình.

Nghĩ nghĩ, Ngọc Đào thật đúng là nghiêm túc suy nghĩ đến Hàn Trọng Hoài.

Hàn Trọng Hoài đứng thứ tư trong số các thiếu gia của phủ Quốc công, là thứ tử của đại phòng.

Địa vị của hắn ở phủ Quốc công có chút xấu hổ, cũng không phải bởi vì hắn là thứ xuất, mà là bởi vì hắn đã từng phong quang vô hạn.

Lúc lão quốc công còn sống, thích nhất chính là Hàn Trọng Hoài, tự mình đem hắn mang đến bên người dạy dỗ không nói, còn vì hắn mà trải cẩm tú đại đạo, để cho hắn tuổi còn nhỏ đã đi đến trong quân ngũ rèn luyện.

Mà hắn cũng tranh đua lập mấy quân công, mười sáu tuổi đã được phong làm tướng quân ngũ phẩm, chỉ là sau khi lão quốc công bị bệnh qua đời, vận khí của hắn xuống dốc không phanh, hắn bị rơi xuống từ trên lưng ngựa trong một trận chiến, hai chân bị tàn phế sau đó được đưa về phủ Quốc công.

Võ tướng nhưng không thể đứng thẳng động võ, trong mắt mọi người, cả đời này của Hàn Trọng Hoài xem như là chấm dứt.

Nhưng cho dù có chấm dứt thì hắn cũng là chủ tử có thể sai sử hạ nhân, nhân sinh của nàng mới thật sự liếc mắt nhìn được kết thúc.

"Ngươi sẽ không thật sự muốn làm thông phòng của Tứ thiếu gia đi?"

Nửa ngày vẫn không nghe thấy Ngọc Đào nói chuyện, Bích Thúy mở to hai mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng.

Ngọc Đào bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nàng cũng không muốn làm thông phòng cho bất kỳ ai, nếu là có thể lựa chọn, nàng chỉ muốn làm Hàn lão phu nhân.

Ngủ có người cởi xiêm y cho nàng, rời giường có người lấy giày cho nàng, mệt mỏi có nha đầu bóp chân, nhàm chán còn có nha đầu xinh đẹp giả bộ khoe mẽ, tranh giành tình cảm.

Này mẹ nó mới là nhân sinh!