Bị Bạn Cùng Phòng Là Lính Đặc Chủng Cưỡng Hiếp

Chương 131: Sữa của học sinh

Hạng Tuấn không nói tiếng nào, hắn gắp lấy hai miếng thức ăn.

Chuyện như thế này, không cần suy nghĩ cũng biết duyên cớ trong đó.

Chi phí sữa của học sinh nhất định là bị bộ giáo dục huyện nuốt chửng, hiệu trưởng trường tiểu học Hướng Nhật Quỳ cũng khó tránh khỏi mà đến chia một phần. Chuyện xảy ra trên bàn rượu như thế này, đừng nói là một trường tiểu học ở vùng núi nghèo khó, cho dù trong quân đội cũng chẳng hiếm hoi gì.

Trong quân đội, hắn thường xuyên nhìn thấy những chuyện xấu xa đó, nhưng chẳng muốn quan tâm, dẫu sao những người liên quan trong quân đội, cũng thực sự lười biếng vì phải làm ầm ĩ lên.

Thế nhưng nhìn thấy tiểu nữ nhân đang bưng bát cơm, chỉ vì chuyện này mà cơm nước không nghĩ đến, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cau lại như vậy, hắn chịu không được mà nhíu mày nói: "Hạ Vãn Vãn, em mau ăn cơm cho Lão tử, chuyện này anh sẽ đi giải quyết."

"Thật sao?" Hai mắt Hạ Vãn Vãn trong nháy mắt liền sáng lên, cô biết với năng lực của Hạng Tuấn, giải quyết vấn đề này quả thực không phải chuyện khó khăn gì.

Hạng Tuấn đi tìm Kiều Hướng Dương, đúng lúc anh ta cũng có một kế hoạch hợp tác với chính quyền thành phố, chính quyền thành phố đã áp chế chính quyền thị trấn, chính quyền thị trấn trực tiếp đi xử lý chuyện này, cũng chỉ định một nhà máy sữa làm nhà cung cấp sữa của học sinh.

Sữa mới của học sinh, hương vị đậm đà, thậm chí còn kèm thêm một cái bánh mì ăn sáng.

"Nếu không bị tham nhũng, thì ban đầu số tiền này cũng đủ để học sinh ăn một bữa sáng vừa no nê vừa lành mạnh. Thật sự không biết trước đó đã bị bọn họ tham ô đi bao nhiêu." Tuy Hạ Vãn Vãn tính khí tốt bụng, nhưng cũng không nhịn nổi mà tức giận. Những quan chức tham nhũng này, ngay cả việc ăn uống của những học sinh cũng phải ăn chặn, thực sự rất quá đáng.

Hạng Tuấn ừm một tiếng, hắn nhìn thấy bộ dạng Hạ Vãn Vãn lòng đầy căm thù, liền biết tiểu nữ nhân này chưa được nhìn qua nhiều những mặt tối.

"Nhưng cứ như vậy mà bỏ qua cho bọn họ sao? Không phải có thanh tra kỷ luật sao, tại sao thanh tra kỷ luật không ra tay, bắt giữ tất cả những quan chức tham nhũng này, để tránh khỏi sau này bọn họ lại làm hại học sinh." Hạ Vãn Vãn nói.

Lời nói vừa dứt, cái đầu nhỏ cứng cáp của cô liền bị nắm đấm của hắn gõ trúng.

"Ra tay thế nào? Bọn họ lần lượt kéo đến trước cửa văn phòng, em cho rằng bọn họ sẽ đi bắt người của mình sao? Hơn nữa, nhổ củ cải ra khỏi bùn đất, thì sau này còn không biết sẽ có giao dịch gì. Không phải em muốn đổi sữa bò cho học sinh sao, hiện tại cũng đã đổi được rồi, những chuyện khác, đừng quan tâm nữa." Hạng Tuấn gõ vào đầu cô, sau đó lại vươn tay chạm vào da thịt cô.

Hạ Vãn Vãn lẩm bẩm hai tiếng, cũng không còn tiếp tục truy vấn, cô cũng cảm thấy Hạng Tuấn nói rất đúng.

Thứ bảy, Hạ Vãn Vãn đang chấm bài tập về nhà của học sinh, Lý Na lười biếng trong khoảng thời gian dài, ngày hôm nay lại phá lệ dọn dẹp căn phòng ký túc xá.

Hạ Vãn Vãn có chút ngạc nhiên, cô đến lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy Lý Na dọn dẹp căn phòng ký túc xá.

Việc đầu tiên là Lý Na mở tủ sắt của cô ta, từ sau khi Hạ Vãn Vãn đến, sản phẩm dưỡng da và trang điểm của cô ta đều bỏ vào trong tủ sắt, vì sợ Hạ Vãn Vãn lén dùng trộm.

"1, 2, 3... " Lý Na đếm số lượng, thấy quả thực không có thiếu, lại đi mở tủ quần áo.

Bỗng chốc, một tiếng thét chói tai sắc bén vang lên như muốn phá thủng nóc nhà.

"Tại sao áo ngực của tôi lại thiếu hơn mấy cái? Hạ Vãn Vãn!"

Đối mặt với sự nghi ngờ của Lý Na, Hạ Vãn Vãn giật mình đến mức thiếu chút nữa làm rơi vỡ cây bút máy trong tay, cô lắp bắp nói: "Áo ngực thiếu sao?"

"Nhất định là người đàn ông của cô lấy đi, cái người Hạng Tuấn gì đó, cả ngày đến phòng ký túc xá của chúng ta, chắc chắc chính là hắn đã lén lấy trộm áo ngực của tôi!" Lý Na xông tới, bực bội đem toàn bộ đồ dùng trên bàn của Hạ Vãn Vãn gạt xuống mặt đất.

Hạ Vãn Vãn cắn môi, không chút mảy may do dự, lập tức thay Hạng Tuấn phản đối: "Lúc anh ấy đến cô đều không có ở đây, hơn nữa anh ấy cũng chưa bao giờ ở lại ký túc xá của chúng ta, cô vừa kết thúc tiết học quay về ký túc xá, thì anh ấy liền rời đi. Căn bản anh ấy không biết áo ngực của cô để ở đâu, thì làm sao biết mà lấy trộm."

Lý Na cười lạnh một tiếng: "Ai biết được? Đoán chừng chính là thừa dịp lúc tôi không có ở đây, như thế mới dễ dàng thuận lợi, thật buồn nôn, vóc dáng của cô rốt cuộc rách nát bao nhiêu, mà người đàn ông của cô mới phải lén trộm áo ngực của tôi mà thủ da^ʍ?"