Trạm xe lửa phía Tây của thành phố S.
Hạng Tuấn đang ngồi ăn mì cùng với tiểu nữ nhân trong một quán mì Vân Nam, còn hai giờ nữa, Hạ Vãn Vãn sẽ phải quay trở về nhà.
Hai người họ gọi hai tô mì bò nước béo vàng, người đàn ông ra sức gắp toàn bộ thịt bò và rau cải thìa vào trong tô của tiểu nữ nhân.
Hạ Vãn Vãn vốn đang cắn ống hút uống nước ép lựu, thấy vậy, cô liền lúng túng cau mày, cuối cùng nhịn không được mà nói ra, "Nếu anh không thích ăn vị này, sao không gọi đổi một tô khác?"
Lúc chọn món, là cô chọn vị bò béo vàng trước, ai ngờ, Hạng Tuấn cũng chọn theo vị này.
"Ai nói anh không thích ăn? Hương vị em thích anh đều thích." Người đàn ông không hài lòng liếc nhìn cô.
"Vậy sao anh lại gắp thịt và rau cho tôi? Như thế này, tôi ăn không được."
Người đàn ông vươn tay vuốt tóc cô, "Vậy thì ăn ít mì lại, Vãn Vãn, em phải ăn nhiều thịt và rau xanh một chút, chăm sóc cơ thể khoẻ mạnh, như vậy anh mới có thể yên tâm."
Chăm sóc cơ thể khoẻ mạnh?
Hạ Vãn Vãn sững người, chẳng lẽ hắn muốn đem cô nuôi béo mập, khoẻ mạnh như một con heo sau đó làm thịt? Nhưng cái loại biếи ŧɦái như Hạng Tuấn, chắc chắn chuyện gì cũng làm ra được.
Cô không nói thêm gì nữa, cúi đầu, cầm thìa lên im lặng múc nước dùng húp.
Sau khi Hạng Tuấn gắp xong thức ăn, liền đặt đũa xuống, nhìn Hạ Vãn Vãn nói lải nhải, "Anh có để hai hộp nhựa trong ba lô của em, một hộp đựng hạt dẻ xào đường, ngày hôm qua anh đã làm bằng chảo nướng điện, trên đường cảm thấy buồn chán em có thể bóc vỏ ăn. Nếu như hôm nay không ăn, vậy ngày mai không được phép ăn, cẩn thận bị tiêu chảy, còn có một hộp bên trong đựng thuốc say tàu xe, thuốc giảm đau, thuốc đỏ, băng dán cá nhân và thuốc cảm. Nhưng nếu cơ thể thực sự khó chịu, nhớ kỹ phải nói cho nhân viên phục vụ trên tàu biết, để họ sắp xếp cho em xuống tàu trước."
Nghe vậy, Hạ Vãn Vãn càng cúi đầu thấp hơn, Hạng Tuấn này thật sự dài dòng khủng khϊếp.
"Trên đường đừng tuỳ tiện nói chuyện với người lạ, bây giờ người xấu rất nhiều, đặc biệt là chủ động muốn bắt chuyện với em." Hạng Tuấn đem hộp đựng cánh gà nướng di chuyển đến nơi đó của tiểu nữ nhân.
Nghe đến đây, Hạ Vãn Vãn quả thực muốn trợn tròn mắt với Hạng Tuấn.
Trên thế giới này còn có người xấu xa hơn hắn sao?
"Đúng rồi, anh còn bỏ tiền mặt vào cái túi nhỏ ở bên trong cùng của ba lô, phòng ngừa điện thoại mất hoặc là có một số nơi không nhận tiền mặt." Hạng Tuấn tiếp tục thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt càng ngày càng bực mình của Hạ Vãn Vãn.
"Hạng Tuấn, anh có thời gian nói những điều này, anh còn không bằng giúp tôi giải quyết cái này đi, tôi còn có thể cảm kích anh." Hạ Vãn Vãn lắc lắc cổ tay trái mình về phía hắn.
Đây là món quà sinh nhật mấy ngày trước chính Hạng Tuấn đã tặng cho cô, nó quả thực là một chiếc còng tay, đeo lên thì hoàn toàn không lấy xuống được.
Đáng hận nhất là con chó đực to Hạng Tuấn, còn chậm rãi lấy ra từ trong cổ mình một chiếc dây chuyền bạc, chỉ thấy mặt dây chuyền đó chính là một chiếc chìa khóa nhỏ.
"Vãn Vãn, chỉ có anh mới có thể mở khóa cho em."
Nghĩ tới vẻ mặt Hạng Tuấn nói câu đó, Hạ Vãn Vãn quả thực muốn cầm đũa đâm mù mắt chó của hắn.
"Vậy không thể nào, em bớt nằm mơ đi, Hạ Vãn Vãn." Hạng Tuấn hừ lạnh một tiếng, bắt đầu cúi xuống ăn mì.
Ăn xong bữa trưa, Hạng Tuấn liền mang túi to túi nhỏ, một mạch đưa Hạ Vãn Vãn đến đại sảnh chờ xe.
"Vãn Vãn, có chuyện gì thì gọi cho anh." Hạng Tuấn vẫn không yên tâm mà dặn dò.
"Tôi biết rồi."
Hạ Vãn Vãn nhận lấy hành lý, sau khi qua cửa kiểm tra an ninh, cô nhanh chóng tìm một nơi trong góc ngồi xuống.
Cô nặng nề thở phào một cái, cuối cùng tạm thời có thể thoát khỏi Hạng Tuấn biếи ŧɦái lại dài dòng.