Trong phòng bao cuối hành lang của hộp đêm.
Hạng Tuấn với thần sắc nghiêm nghị, lắc chất lỏng nâu nhạt trong ly rượu, rồi ngửa cổ, uống cạn một hơi.
“Cậu đúng là chó đực chết tiệt, rượu mạnh thế này cũng dám uống hết một hơi.”
Trên sô pha cao cấp làm bằng da thật, một người đàn ông mặc áo phông đen đang nhìn Hạng Tuấn lo lắng nói.
Hạng Tuấn lạnh lùng liếc xéo hắn, đây là chiến hữu của hắn, Kiều Hướng Dương.
Kiều Hướng Dương là hồng tam đại tiêu chuẩn, ông nội hắn có giao tình với lãnh đạo khi đi chiến đấu, nên đã truyền lại đời sau là Kiều Hướng Dương.
Hắn cũng chính là giống nòi duy nhất còn sót lại.
Ban đầu, cử hắn đến quân đội cũng chỉ là tập huấn một chút, nào dám thật sự cho hắn đi chịu khổ, mỗi ngày đánh gϊếŧ đều rất nguy hiểm.
Dù sao ông cha xông pha ra chiến đấu, cũng là để cuộc sống của các thế hệ sau này tốt đẹp hơn.
“Tôi còn lo lắng cho cậu, ở cái nơi Dahouet hỗn loạn thành ra như thế, nhưng thằng cha nhà cậu không chỉ toàn mạng quay về, mà còn tiêu diệt không ít những phần tử phản loạn. Không hổ lão Triệu khen cậu là một tay súng bắn tỉa trăm năm khó thấy.”
Kiều Hướng Dương nâng ly rượu, nhấp cạn một hơi, sau lại vô cùng xúc động nói, “Nhưng thật ra, tôi cũng có chút ngưỡng mộ cậu. Có thể mang cây súng lớn đi khắp nơi chiến đấu, như thế còn mạnh hơn so với công ty ở tứ phương của tôi.”
“Đừng tìm tôi để hồi tưởng lại những năm tháng tươi đẹp chết tiệt ấy, muốn nhớ chuyện năm xưa thì đi tìm các cô gái trẻ của cậu đi. Bớt đến làm phiền tôi!” Hạng Tuấn tâm tình cực kỳ không tốt, hắn đưa tay kéo mạnh cổ áo sơ mi.
Phiền phức!
Những lời con điếm nhỏ nói ở nhà tối qua, vẫn còn quanh quẩn trong đầu hắn.
Kỳ lạ thật, sao hắn lại đem những lời con điếm đó nói, vương vấn trong lòng chứ?
Kiều Hướng Dương cười cười, hắn thừa biết người anh em này của hắn đang gặp chuyện phiền lòng, mà mọi chuyện phiền lòng của đàn ông, chỉ cần ngủ với gái đẹp là có thể giải quyết.
Ngay sau đó, hắn vỗ vỗ tay, bảo vệ canh giữ cửa lập tức kéo ra.
Má Tang sớm đã đợi ở bên ngoài, tức khắc dẫn một đám cô gái trang điểm đậm đà, ăn mặc gợi cảm, nối đuôi nhau vào.
“Hôm nay, ai khiến người anh em của tôi chọn trúng, tôi sẽ thưởng năm vạn, kéo được lên giường, thưởng thêm năm vạn nữa.” Kiều Hướng Dương nhín về phía những cô gái trước mặt xinh như hoa như ngọc, ra lệnh.
Dứt lời, ghế lô dường như muốn nổ tung, các cô gái được huấn luyện bài bản, dồn dập giới thiệu bản thân, thậm chí có người còn chủ động tiến lên, kéo tay Hạng Tuấn ấn vào ngực mình.
Nhưng đều bị Hạng Tuấn khinh bỉ, bỏ rơi.
Hắn chỉ muốn con điếm nhỏ lẳиɠ ɭơ, suốt ngày ra vẻ làm bộ kia, còn đám mỹ nữ trước mặt đối với hắn, hoàn toàn không có chút hấp dẫn nào.
“Cậu muốn, tự mình chọn đi, đừng kéo tôi vào.” Hạng Tuấn đứng dậy, khuôn mặt lạnh lẽo vứt lại một câu, “Tôi đi tiểu.”
Kiều Hướng Dương ngơ ngác, sững sờ.
Con mẹ nó, cái lão này giống như thay tính đổi nết vậy.
Hạng Tuấn ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua một căn phòng bao nhỏ, không đóng cửa, hắn nhìn thấy một người đàn ông bụng bự đang đè một tiểu nữ nhân, ra sức rót rượu cho cô, trên mặt hắn không có biểu tình, tiếp tục đi về phía trước.
Đi được hai bước, đột nhiên bước chân dừng lại.
“Em gái nhỏ, uống thêm ly nữa nào, không uống chính là không nể mặt anh Vương rồi.” Người đàn ông bụng bự vừa nói vừa trút ly rượu Vodka vào miệng Hạ Vãn Vãn.
Trông thấy gương mặt nhỏ của người phụ nữ trong ngực bị men say làm cho đỏ bừng, giống như hoa khoe màu đua sắc, ông ta nhịn không được, cúi đầu, chuẩn bị liếʍ một cái.
Lúc ông ta đang thè lưỡi, chuẩn bị hôn lên dung mạo này, bỗng một bình rượu bay về phía ông ta, trực tiếp vỡ trên mặt, nhất thời khiến cho người trong phòng sợ đến hét dữ dội.
Hạng Tuấn bước lên phía trước, kéo Hạ Vãn Vãn ra sau lưng.
Annie hét lớn, “Anh là ai? Lại còn dám đánh cả Vương tổng, bảo vệ đâu?”
Cô ta không kêu thì không sao, nhưng vừa mới kêu thì Hạng Tuấn càng tức giận hơn, hắn đi tới đè người đàn ông bụng bự, nắm đấm giống như mưa rơi trút xuống, đánh cho người đàn ông khóc loạn kêu ư a.
Mười phút sau, Hạng Tuấn với khuôn mặt lạnh lẽo ôm ngang người Hạ Vãn Vãn đứng dậy, rời khỏi hộp đêm.