Edit: Phong Nguyệt
Giáng Sương Cốc, một trong những cấm địa giới Tu chân.
Đây là chiến trường đại chiến chính tà một ngàn năm trước: Thập Nhị Tiên Sơn giành chiến thắng, song nguyên khí đại thương; vô số ma tu bị vứt vào Quỷ giới, bị tầng tầng lớp lớp phong ấn giam cầm, kéo dài hơi tàn.
Nơi đồng hoang mông quạnh này vốn đã trở thành địa ngục sát khí, xương cốt chồng chất. Trong cốc không có ngày tháng, trên đầu lúc nào cũng là đám mây xám nặng trĩu, lâu lâu có vài tia nắng xuyên qua, nhưng cũng bị quỷ khí lạnh lẽo ép thành sương mù.
Giáng Sương Cốc không có vật sống, ngoại trừ oan hồn lệ quỷ, chỉ có một bộ xương khô.
Y là bộ xương khô hoàn chỉnh hiếm thấy trong cốc, cực kỳ trắng trẻo.
Xương cốt trong Giáng Sương Cốc rất sặc sỡ, không biết trước đó họ đã trải qua chuyện gì mà sau khi không được sạch sẽ, có đỏ, có xanh, có vàng.
Chỉ có tiểu bạch cốt trắng trong suốt, sáng bóng, hệt như ngọc đẹp chạm trổ.
Y ngồi trên bãi xương khô, thân hình nho nhỏ, xương vai mượt như dạ minh châu, lấp lánh ánh sáng.
Nương theo ánh sáng nhàn nhạt, ta có thể thấy một quyển sách đặt trên đầu gối y, quyển sách không có gì lạ, lạ ở cái tên.
Mấy chữ to trên bìa sách đã không nghiêm chỉnh, nội dung càng không nghiêm chỉnh hơn—《Quãng thời gian chúng ta cùng điên cuồng si mê Tần Cửu Khinh thủ tịch Thiên Ngu Sơn》
Tên phụ: Luận cách nào để tinh quái hệ hồ ly tinh hiện nay tu tiên.
Ký tên: Sâm Tu chân nhân.
Phàm là tiểu bạch cốt có học hành, dù chỉ nghe phu tử giảng một khoá cũng sẽ phát hiện này sách này có vấn đề. Tên sách là cái quỷ gì, tên phụ có thể nghiêm chỉnh chút được không, cả chữ ký này nữa, sao không gọi luôn là Thận Hư chân nhân đi?
Đáng tiếc, tiểu bạch cốt có thể biết chữ đã kỳ tích, đừng cưỡng cầu thứ khác.
Nội dung tương đối đơn giản, xuyên suốt quyển sách xoay quanh tư tưởng: Làm sao gạ gẫm Tần Cửu Khinh.
Tần Cửu Khinh là ai?
Nhân tài kiệt xuất nhất giới Tu chân, thủ tịch trẻ tuổi nhất Thiên Ngu Sơn đứng đầu Thập Nhị Tiên Sơn, thiên tài tuyệt thế vạn năm khó gặp, nghe nói chỉ cần hắn còn sống thì nhất định sẽ là người đầu tiên vấn đỉnh Thiên Đạo, là ngôi sao sáng tương lai.
Trọng điểm: Đẹp trai đến mức trời thần căm phẫn.
Trọng trọng điểm: Tư chất ngàn dặm mới tìm được một, đối tượng song tu tốt nhất.
Trọng trọng trọng điểm: Đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Thiên Ngu Sơn, có tiền có nhan có nhàn, không gạ… Khụ, không song tu lỗ to!
Đây là đại ý, nội dung bên trong tường tận hơn, lớn nhỏ gì cũng có.
Theo lời dạo đầu của Sâm Tu chân nhân, quyển sách là thí nghiệm tư tưởng của ông ta, sợ có độc giả chưa nhập thế như tiểu bạch cốt, ông ta nghiêm túc giải thích như thế nào là thí nghiệm tư tưởng.
Cái gọi là thí nghiệm tư tưởng chính là ra sức tưởng tượng những chuyện chưa phát sinh ở hiện thực.
Tục xưng là tiên tri.
Sâm Tu chân nhân tỏ vẻ thật ra mình còn được gọi là Tiên Tri chân nhân.
Tiên Tri chân nhân!
Quá ngầu!
Tiểu bạch cốt cực kỳ kính nể!
Phía dưới là thí nghiệm tư tưởng của Sâm Tu chân nhân, ông ta giả thiết một tiểu mỹ nhân thuộc hệ hồ ly tinh thuận lợi hóa hình, trà trộn vào Tu chân giới, làm cách gì thu được sự chú ý của Tần Cửu Khinh.
Bên dưới giản lược một hai ba bốn năm sáu bảy tiểu xảo dụ dỗ.
Tiểu hồ ly tinh làm thế nào bắt được tâm hắn, bò lên giường hắn, ngủ hắn, lại thế nào tu luyện với hắn?
Bên dưới nữa giảng mười tám chiêu thức trên giường dưới giường dã ngoại trong núi trong nước trên mây…
Theo giả thuyết, nếu thành công, đi theo tu tiên lộ bằng phẳng của Tần Cửu Khinh, hồ ly tinh sẽ được cái gì?
Chính văn bắt đầu! Cũng là chỗ tiểu bạch cốt nghiên cứu nhiều nhất.
Tu vi cao, nếm được sơn hào hải vị ——
Nghĩ đến giò heo hầm đậu tương thơm ngào ngạt, vào miệng là tan, hương thơm lưu giữ giữa kẽ răng, ăn một miếng chỉ muốn ăn hết toàn bộ; đầu sư tử kho tàu màu sắc tươi tắn, thơm ngát, từng viên từng viên mềm mại trong miệng, thêm một chén cơm trắng phao…
Tiểu bạch cốt thèm đến mức xương hàm lập cập, một bên nhìn chằm chằm “món ngon” trên sách, một bên vươn xương tay trắng nõn, xách một con oan hồn đang kêu oai oái.
Oan hồn: “!”
Đầu ngón tay tiểu bạch cốt đâm thủng oan hồn, quỷ khí từ cơ thể oan hồn tuôn ào ào vào cơ thể tiểu bạch cốt. Quỷ khí âm lãnh, tiểu bạch cốt chẳng những không bị cản trở ngược lại còn được tẩm bổ, xương cốt càng trong sáng.
Một oan hồn to bự cứ thế mất tiêu!
Lệ quỷ đang giương nay múa vuốt xung quanh thấy thế sợ tới mức lùi lại ba thước, hận không thể cách bạch sát thần này xa vạn trượng.
Cứu mạng, có người ăn quỷ…
Không, có xương ăn quỷ!
Tiểu bạch cốt âm thầm chê bai: Khó ăn, không mềm không thơm không từng viên từng viên! Cùng là ăn, cùng là lấp đầy bụng, sao giò heo hầm đậu tương và oan hồn lệ quỷ lại chênh lệch lớn như vậy?
Tiểu bạch cốt nghiêng đầu, nhìn chằm chằm lệ quỷ ở nơi xa xôi.
Bọn lệ quỷ run bần bật —— Ăn quỷ còn chê quỷ, ngươi thật vô lý!
Tiểu bạch cốt thèm đến tủi thân, đành phải tiếp tục nghiên cứu thần thư.
Sau khi Sâm Tu chân nhân viết 30 trang thực đơn, lau lau nước miếng tiếp tục viết: “Mọi người đều biết, vạn linh căn của Tần Cửu Khinh có một không hai, thể chất cực phẩm hiếm thấy, tốc độ tu hành hơn người bình thường trăm ngàn lần, lấy tiến độ ngàn dặm một ngày của Tần Cửu Khinh, cùng lắm là ba mươi năm, chắc chắn sẽ tới Nguyên Anh kỳ, đợi hắn tu thành Nguyên Anh, nếu gạ hắn giao hoan…Khụ, song tu, có thể nhân đôi vui sướиɠ!”
“Nguyên Anh à, có thể phân thân. Phân thân à, ha… Để bần đạo nói tỉ mỉ hơn”
Đoạn này tiểu bạch cốt xem không hiểu, lướt qua.
Khoảng 60 trang sau, Sâm Tu chân nhân tổng kết: “Đáng tiếc Tần Cửu Khinh tu hành quá nhanh, cùng lắm 50 năm sau hắn sẽ tiến vào Hóa Thần kỳ, sau Nguyên Anh không còn nhân đôi kí©ɧ ŧɧí©ɧ vui sướиɠ như vậy nữa, hi vọng người đời sau nắm chắc cơ hội, quý trọng năm mươi năm ngắn ngủi này…”
Tiểu bạch cốt ghi chú: Nguyên Anh kỳ là thời cơ song tu tốt nhất, cần phải nắm chắc, hàng đêm tu hành!
Sâm Tu chân nhân tiếp tục thả bay mình: “Hiện giờ Thiên Đạo thiếu hụt, Hóa Thần kỳ lão tổ có thể đếm được trên đầu ngón tay, tuy bần đạo chưa từng ngủ … Khụ, chưa từng gặp được tiên nhân, thật sự không thể nào tưởng tượng sau khi Hóa Thần có gì vui sướиɠ. Ta nghĩ vui sướиɠ sẽ tăng dần lên, Hóa Thần kỳ có thể thao túng vạn vật, tạo ra sinh linh, niệm một câu núi sông hình thành, chưởng một cái tiên ma run rẩy, tựu chung tiên nhân có thêm nhiều kỹ xảo hơn, nếu người đời sau có cơ hội, nhớ lưu lại bút mực, chia sẻ cho các đồng đạo.”
Tiểu bạch cốt nghiêm túc ghi nhớ: Nhớ ghi chép song tu sau khi Hoá thần, cùng đồng môn nỗ lực!
Tiểu bạch cốt không hiểu ba mươi trang sau viết cái gì, Sâm tu chân nhân còn vẽ tranh minh hoạ ở giữa.
Tiểu bạch cốt ngoẹo đầu nhìn hai người trên dưới giao điệp, vẫn… không hiểu. Quá trừu tượng, tiểu bạch cốt không đầu óc, nào có tư duy trừu tượng.
Đằng sau chán ngắt, Sâm Tu chân nhân mặc sức tưởng tượng Tần Cửu Khinh trăm năm sau, mặc sức tưởng tượng tiểu hồ ly tinh dục tiên dục tử, hồ sinh viên mãn không làm y hứng thú.
—— Phi thăng gì đó sao quan trọng hơn “ăn” được!
Cuối cùng ông ta viết một chương dài nhắc nhở tinh quái may mắn đọc được quyển sách:
“Tiểu tinh quái yếu ớt, nhất định phải hóa hình mới được nhập giới Tu chân.”
“Giới Tu chân hiểm ác, chớ coi khinh bất luận tu sĩ nào.”
“Nhớ kỹ nhớ kỹ, trước khi song tu ngươi yếu nhất; sau khi song tu đừng tùy tiện lộ đuôi, cực kỳ nguy hiểm!”
“Con đường tu hành của tinh quái dài đăng đẳng, chớ nên nóng vội, tất cả hãy bắt đầu từ yêu đương.”
“Nếu không gạ được Tần Cửu Khinh, có thể lui một bước, không ít người có thể chọn.”
“Danh sách được chọn bao gồm: Thiên tài pháp tu Tô Ngự, tân tú thuật tu Vân Thiếu Chiếu, quỷ tài kiếm tu Ân Hồng Thương…”
Tiểu bạch cốt không có hứng thú với tên những người này, Sâm Tu chân nhân nói, làm người phải có mộng tưởng, muốn ăn (gạ) thì phải ăn (gạ) tốt nhất!
Buông sách xuống, cốt sinh đã có mục tiêu——
Một, tinh quái muốn ăn ngon, tu hành dưỡng sinh không thể thiếu.
Hai, muốn tu hành, phải song tu.
Ba, chú ý người được chọn song tu phải là: dáng người tốt, phần cứng to, tư chất vô lượng, tiềm lực vô biên và phải cực kỳ đẹp trai!!
Bốn, Tần Cửu Khinh vừa khéo đáp ứng đủ mọi tiêu chuẩn.
Năm, bước đầu tiên của song tu là yêu đương.
Kết luận: Bổn cốt muốn yêu đương với Tần Cửu Khinh!
Ở Giáng Sương Cốc ăn lệ quỷ không biết bao nhiêu năm, tiểu bạch cốt lần đầu sinh ý niệm đi ra ngoài, bên ngoài có món ngon, y muốn ra ngoài nếm thử!
Tần Cửu Khinh!
Ta tới đây!
Tiểu bạch cốt dã tâm bừng bừng chưa kịp ra khỏi cốc đã gặp nan đề đầu tiên——
Chân nhân nói, Tu chân giới đáng sợ, một tinh quái nhỏ bé như y sẽ chết rất thê thảm.
Làm sao mới có thể hoá thành người?
Từ từ!
Người trông như thế nào?
Tiểu bạch cốt: Ngơ ngác.
Cũng may trời không tuyệt đường, tiểu bạch cốt vừa tỉnh dậy đã có một người thật to từ trên trời giáng xuống.
Thật sự từ trên trời giáng xuống!
Nếu không phải tiểu bạch cốt tay mắt lanh lẹ, kéo mười lệ quỷ đệm lưng thì đã bị đè trúng rồi.
Chân nhân từng nói, tinh quái chưa song tu nhỏ yếu đáng thương, không cẩn thận sẽ tan xương nát thịt ngay lập tức.
Tan! Xương!
Đáng sợ!
Giáng Sương Cốc hiếm khi có vật sống, tiểu bạch cốt có quỷ ăn, lũ quỷ lại đói bụng hàng năm, lúc này trời giáng mỹ thực, nhao nhao nhỏ nước miếng, mặc kệ bạch sát thần, thò qua muốn cắn một ngụm.
Tiểu bạch cốt làm sao làm chúng nó ăn “tiêu bản” thật vất vả từ trên trời giáng xuống, tay trái một con, tay phải một con, ăn sạch sẽ.
Mắt thấy sát thần đại khai sát giới, lệ quỷ có thèm cũng không dám tiến lên một bước.
Nghĩ sao vậy?
Tồn tại không tốt sao!
Quỷ có thể chết thật đấy!
Đuổi oan hồn lệ quỷ đi, tiểu bạch cốt nhìn người nằm trên mặt đất.
Đáng tiếc Sâm Tu chân nhân không ở đây, nếu lão nhân gia ở đây, nhất định sẽ kinh hô: Đè đi tiểu bạch cốt, đè hắn đi bạch tiểu cốt!
Nhưng tiểu bạch cốt chỉ biết Tần Cửu Khinh trong sách, nào biết Tần Cửu Khinh chân chính.
Thậm chí y không có thẩm mỹ.
Người này thật nhiều máu.
Người này trắng như xương y vậy.
Khoan.
Tiểu bạch cốt muốn xác nhận: “Đây là con người?”
Y vội vã lấy thần thư ra, cẩn thận tìm ngàn chữ miêu tả Tần Cửu Khinh của Sâm Tu.
Tóc đen như thác, mượt như mây.
Tiểu bạch cốt nhìn người đang nằm —— Tóc đen, nhưng không mượt lắm, máu dính nhớt nháp.
Mày như viễn sơn, mắt tựa sao trời, sống mũi cao thẳng, môi mỏng gợi cảm…
Tiểu bạch cốt cúi đầu đánh giá —— Có lông mày, có đôi mắt, mũi và miệng cũng có!
Cần cổ thon dài, xương quai xanh gồ ghề, cơ ngực rắn chắc, cơ bụng rõ ràng.
Tiểu bạch cốt vươn ngón tay trắng như ngọc, đếm từng múi: “Một hai ba bốn năm sáu bảy… Tám múi cơ bụng!”
Bộp, tiểu bạch cốt khép sách lại, vui vẻ cực kỳ: “Không sai, là người!”
Vấn đề lại tới, làm sao mới biến thành hắn được?
Tiểu bạch cốt so sách khác biệt của mình và người đang nằm.
Hắn có thịt, y không có.
Hắn có da, y không có.
Tiểu bạch cốt chợt nghĩ: “Hay là lột da hắn đi!”
Hết chương 1