Lạc Vào Cổ Đại Hạnh Phúc Sinh Hoạt

Chương 22

Trong sân yên lặng, họ không ngờ Vương Đại Tĩnh lại tức giận, lúc trước họ cũng mắng Vương Đại Tĩnh rất nhiều lần, Vương Đại Tĩnh có nghe thấy cũng không quan tâm, không ngờ lần này vì Trần Tiêu mà tức giận. Họ hơi sợ dáng vẻ hiện tại của Vương Đại Tĩnh nên nhất thời không ai lên tiếng.

''Tĩnh ca'' trong lòng Trần Tiêu vô cùng hạnh phúc, làm sao bây giờ hắn cảm thấy càng ngày càng thích Tĩnh ca.

'' Ta sẽ không để họ mắng đệ'' Vương Đại Tĩnh kiên định nói.

'' Đủ rồi, tất cả im lặng'' Trưởng thôn không nghe nổi nữa lên tiếng. Ông vốn định nghỉ mệt chốc lát sẽ hỏi chuyện nhưng với tình hình này e rằng đến sáng mai cũng không dừng được, đành phải lên tiếng.

'' Ai đến nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì, lại nháo đến như vậy''

Trần lão thái nghe trưởng thôn hỏi liền đứng dậy chỉ tay vào Trần Tiêu tố khổ:

''Trưởng thôn ngài cũng biết Trần Tiêu đã trưởng thành nhưng vẫn chưa định được hôn sự ta thân là trưởng bối phải lo lắng giúp hắn rồi ai nào ngờ Trần Tiêu không đồng ý, chưa nói một câu đã xách dao đuổi chém chúng ta, ngài nhìn xem Ngu gia bên đó bà thông gia còn đang bất tỉnh, Trần Tiêu còn chém đứt tay áo Ngu Hạo Ninh, sao số ta khổ thế này cháu trai ta một tay nuôi lớn muốn gϊếŧ ta'' . TruyenHD

Nói xong Trần lão thái lại kêu trời khóc lóc. Trưởng thôn nhìn ba người Ngu gia, Ngu Mã đang ôm Ngu thị bất tỉnh trong lòng, Ngu Hạo Ninh ngẩn ngơ ngồi kế bên, gã vẫn còn bị dọa sợ chưa lấy lại tinh thần.

'' Đi mời Trình đại phu lại xem cho Ngu gia'' Trưởng thôn phân phó xong mới nhìn Trần Tiêu và Vương Đại Tĩnh trước mặt.

Thời gian qua ông có nghe nói về Trần Tiêu, cũng đôi lần giúp đỡ Trần Tiêu thế nhưng ông thân là trưởng thôn không thể công nhiên xen vào việc nhà Trần gia, đành trơ mắt nhìn đứa nhỏ tội nghiệp này chịu khổ, ông thở dài, năm xưa quyết định đưa Trần Tiêu đến Trần gia là sai lầm, ông rất hối hận về chuyện này.

''Trần Tiêu con đến nói cho ta nghe đã xảy ra chuyện gì'' Trưởng thôn nhẹ giọng nói với Trần Tiêu đang đứng sau lưng Vương Đại Tĩnh.

Trần lão thái bất mãn: ''Trưởng thôn, ta đã thuật lại mọi chuyện cho ngài nghe, có mọi người làm chứng, ngài còn không tin''

'' Chuyện xảy ra tất có nguyên nhân, ta thân là người phân xử há có thể nghe một phía, đứng qua một bên, đợi ta xác nhận mọi chuyện sẽ cho ngươi câu trả lời'' Trưởng thôn không khách khí nói thẳng làm Trần lão thái tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng bà ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, trưởng thôn đức cao trọng vọng được mọi người kính trọng nếu bà có lời bất kính với trưởng thôn chắc chắn họ sẽ không đứng về phía bà nữa, nghĩ vậy Trần lão thái đành ngậm miệng đứng qua một bên.

Trưởng thôn tỏa ra uy nghiêm với Trần lão thái khi quay qua Trần Tiêu và Vương Đại Tĩnh lại dịu giọng: '' Đến nói cho ta nghe xảy ra chuyện gì''

Vương Đại Tĩnh nghe Trưởng thôn gọi Trần Tiêu hỏi chuyện thì nhích qua trái muốn đứng qua một bên nhưng bị Trần Tiêu kéo tay áo giữ lại.

''Tĩnh ca, ta sợ'' Trần Tiêu vẻ mặt sợ hãi giữ chặt áo Vương Đại Tĩnh không buông. Vương Đại Tĩnh nhìn góc áo bị nắm, hắn biết Trần Tiêu đang sợ hãi nhưng mà Trưởng thôn đang hỏi chuyện đệ ấy hắn không thể đứng kế bên cản trở, Vương Đại Tĩnh gãi gãi đầu, khó xử nào còn vẻ hung thần ác sát lúc nãy: ''Nhưng Trưởng thôn đang hỏi chuyện đệ, ta, ta...''

[ P/s: ~( ° □ °)~ Tĩnh ca đừng ngốc thế chớ, Trần Tiêu là sói xám, sói xám đấy]

'' Đại Tĩnh cứ ở lại'' Trưởng thôn nhìn hai đứa trẻ bị mọi người vây quanh như da với nhân bánh, ông thật không đành lòng.

'' Đa tạ Trưởng thôn'' Trần Tiêu vui vẻ cảm tạ. Hắn giữ Tĩnh ca lại không phải vì sợ hãi mà vì xung quanh hắn không quen ai hết, cũng chỉ có Tĩnh ca ngốc này bảo vệ hắn, lúc Tĩnh ca dịch chuyển theo bản năng hắn nắm Tĩnh ca lại.

Vương Đại Tĩnh gật đầu đứng sau lưng Trần Tiêu. Trần Tiêu lúc này mới nhìn về phía Trưởng thôn, cúi đầu hành lễ rồi mới nghiêm túc thuật lại sự việc.

''Chuyện là thế đấy, Trưởng thôn năm xưa khi lập khế ước có nói rõ đợi lúc con trưởng thành thành thân sẽ tách ra, thế nhưng không nói rõ phải do thẩm thẩm và thúc phụ làm chủ hôn sự, hiện tại con cũng đã trưởng thành, cho nên con có quyền quyết định hôn sự của bản thân mình, con không hề có ý đả thương thẩm, thúc phụ và Ngu gia, do tình thế ép buộc con mới xách dao dọa họ mà thôi nếu không dọa họ Trưởng thôn ngài nghĩ xem họ có nghe ý kiến của con không, tuy con là song nhi nhưng con vẫn muốn gả cho người mình thích'' nói tới đây Trần Tiêu đỏ hốc mắt nghẹn ngào: '' Con biết nương nhờ nhà thúc phụ sẽ tạo thành gánh nặng nên đã cố gắng làm tốt trách nhiệm của mình, chỉ mong mau mau trưởng thành thành thân để không liên lụy nhà thúc phụ thế nhưng con không muốn tùy tiện gả cho người con không thích, hôn sự là cả một đời người con không muốn qua loa''

Nước mắt trong hốc mắt không kìm nén được nữa rơi xuống, Trần Tiêu bặm chặt môi không phát ra tiếng.

Trưởng thôn nhìn Trần Tiêu quật cường đứng đấy, tuổi Trần Tiêu cũng trạc tuổi cháu ông, ông cảm thấy đứa nhỏ này mệnh khổ.

Những người vây xem thì im phăng phắt không lên tiếng, mặc dù họ ghét Trần Tiêu thế nhưng họ cũng là phụ mẫu sao có thể không hiểu cảm xúc của Trần Tiêu, chỉ trách phụ mẫu Trần Tiêu qua đời sớm không ai chăm sóc cho cậu.

Cũng có người không ưa dáng vẻ này của Trần Tiêu nhỏ giọng mắng mỏ.

''Thật giả tạo'' Vương Bảo Thoa chán ghét nhìn Trần Tiêu.

'' Đệ thấy hắn rất tội nghiệp mà'' Vương Siêu không hiểu ra sao mà trả lời.

'' Chỉ có những người ngu ngốc như đệ mới tin hắn''

Vương Bảo Thoa hừ một tiếng. Nàng không hiểu sao từ lúc gặp Trần Tiêu nàng đã thấy hắn đáng ghét.1

'' Đệ mới không ngu chỉ có tên Vương Đại Tĩnh kia mới ngu ngốc'' Vương Siêu không phục phản bác.

'' Ngu ngốc'' Vương Bảo Thoa liếc Vương Siêu mắng

Vương Siêu mặc dù không phục nhưng không dám cãi lời Vương Bảo Thoa đành ngậm miệng tủi thân.

Trong sân, Trần Tiêu vẫn đang khóc rất nhập tâm, Vương Đại Tĩnh thì đã lo lắng đến mức muốn bạc đầu. Tay chân vụng về an ủi nhưng không hiệu quả Trần Tiêu càng rơi nước mắt nhiều hơn.