Tổng Tài Mua Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 204

Chương 204:

Diệp Ánh Du nhíu mày, cách nói này khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Cô cũng không phải là người của Nam Cung Hàn, cô không có nghĩa vụ phải nghĩ vì anh. Dựa vào quan hệ giữa hai người bọn họ, cho dù biết Triệu Hân có mưu đồ khác, cũng sẽ không giúp anh.

Có điều, trước khi cô bị đẩy ra ngoài, quả thật cô cũng không nghĩ quá nhiều.

Đến mức ra ngoài cửa, điều đó cũng không thuộc phạm vi vấn đề của Nam Cung Hàn.

“Lúc đó tôi cũng không nghĩ gì khác.” Diệp Ánh Du nói một cách chắc chắn, nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Hàn, chỉ tay phải vào cánh tay trái của cô ấy: “Tay tôi bị đau, cô Hân đẩy khiến tôi phải giữ thăng bằng, không để ngã xuống, làm sao có thể đồng thời nghĩ nhiều như vậy chứ? Huống chỉ tôi lại không thể đoán được cô ta đột nhiên lại ra tay.”

Đôi mắt đen của Nam Cung Hàn nhìn cô chằm chằm, như thể đang đánh giá xem cô có đang nói dối hay không.

Một lúc sau, vẻ thù địch trong mắt anh giảm bớt đi, anh lạnh lùng nói: “Theo tôi vào trong, tôi sẽ xem vết thương cho cô.”

Diệp Ánh Du chỉ cảm thấy hơi thở toát ra trên người anh càng thêm nguy hiểm hơn, đồng tử không khỏi co rúm lại, nói: “Cánh tay của tôi không sao, bị cô Hân đẩy ra hai cái, cũng không làm bị thương được.”

Nam Cung Hàn lạnh lùng nhìn chăm chằm vào cô, ánh mắt thâm trầm: “Chưa từng thấy cô ngốc như vậy.”

Diệp Ánh Du cứng họng, cô ngốc ở chỗ nào? Ít nhất so với sự buông thả và thẳng thắn của Triệu Hân còn sáng suốt hơn rất nhiều sao? Lại dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ Nam Cung Hàn hết lần này đến lần khác, xem ra còn coi anh như là một mục tiêu chiến lược. Chậc chậc, thật tình khiến cô không nói nên lời.

Nam Cung Hàn buông cô ra, nói ngắn gọn: “Đi theo.”

Diệp Ánh Du đành phải đi theo anh vào phòng ngủ chính, sau khi tháo băng gạc ra, ngoại trừ một vài vết thương sâu hơn, thuốc bôi màu nâu đỏ, những cái khác đều là màu gốc.

Thật sự, những vết thương thật nhỏ đó đã tự động cầm máu ngay sau khi những mảnh thủy tỉnh được gắp ra.

Nam Cung Hàn lại thay thuốc cho cô lần nữa, quấn một lớp băng gạc khác. Trong lúc cẩn thận chăm chú, khiến Diệp Ánh Du suýt chút nữa đã sinh ra ảo giác.

Băng gạc đã được quấn xong, cô dùng tay phải sờ lên, ngẩng đầu hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đến sảnh tiệc? Hay là vẫn đợi?”

Bầu không khí trong phòng ngủ có chút khó tả, cô quả thật không muốn ở lâu thêm nữa.

Nam Cung Hàn lạnh lùng liếc cô một cái, sau đó nhìn thời gian: “Bây giờ đi được rồi.”

Hai người đứng dậy, anh duôi một tay ra trực tiếp vòng qua bờ vai của Diệp Ánh Du, tạo thành tư thế ôm vai.

Diệp Ánh Du giấy dụa một chút, kết quả đương nhiên là không cựa ra được.

Cô nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Nam Cung Hàn, quan sát với khoảng cách gần, khuôn mặt của người đàn ông này càng thêm đẹp trai tuấn tú.

Làn da mịn màng, bóng loáng khiến phụ nữ cũng phải ghen tị. Khuôn mặt và các đường nét trên khuôn mặt của anh rất cường tráng thâm sâu, không cảm thấy nữ tính chút nào.

“Tôi có thể khoát tay anh, không phải ai cũng như thế này sao?” Diệp Ánh Du đề nghị, nửa người bị Nam Cung Hàn bao bọc lấy, hơi thở tràn ngập mùi đặc biệt của anh, cô không thích chút nào.

Nam Cung Hàn nhấn vào miếng gạc quấn quanh cánh tay cô: “Cô dùng tay này để khoát tay tôi sao?”

Theo động tác của anh, Diệp Ánh Du tưởng tượng một chút, thật quá không thực tế. Đến lúc đó, Nam Cung Hàn sẽ phải dừng lại, hoặc đột ngột tăng tốc độ thì sao, cô ứng phó không kịp chắc chắn sẽ bị kéo đau, thậm chí sẽ làm vết thương còn thêm nặng hơn.