Cậu quên cả giãy dụa, trong mắt hiện lên sự vui mừng, nhưng không kéo dài được bao lâu “Nhưng phải đợi tôi cᏂị©Ꮒ cậu xong đã.”
Nhìn ánh sáng trong mắt thanh niên dần tắt, hắn đẩy eo đưa dươиɠ ѵậŧ vào.
“Kh-không.... a”
Cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ bắt đầu đưa đẩy trong hậu huyệt mình, cậu tuyệt vọng cầu xin, “Làm ơn tha cho tôi, đừng mà, dừng lại đi..”
Sau khi cậu nói xong câu đó, dươиɠ ѵậŧ chôn trong cơ thể cậu lại to thêm một vòng, cậu sợ hãi càng ra sức vùng vẫy.
“Ưʍ..”
Châu Lăng đang đưa đẩy trong hậu huyệt, cảm thấy hậu huyệt bỗng dưng chặt hơn, cười khẽ “Ồ, là chỗ này sao?” nói rồi tăng tốc độ đυ.ng vào điểm gồ lên nào đó, tiếng nước nhóp nhép vang càng lớn.
“A...ưʍ..dừ..dừng lại..a”
Kɧoáı ©ảʍ đến bất ngờ, cậu không ngờ mình bị người khác cưỡиɠ ɧϊếp mà lại thấy sướиɠ, cắn môi cố ngăn tiếng rêи ɾỉ.
Châu Lăng thấy cậu cắn môi, càng cᏂị©Ꮒ mạnh hơn, “Rên ra đi chứ, cậu không phải cũng cảm thấy sướиɠ sao”
“Ư... không...dừng...l-ại”
Cậu ngửa đầu, nước miếng tràn ra khóe miệng, tạo nên hình ảnh đầy dâʍ ɖu͙©, đôi mắt dần mất tiêu cự.
Hắn nhìn Thẩm Hoàn bị mình cᏂị©Ꮒ đến sướиɠ, biết cậu sắp không chịu được nữa rồi, ra ra vào vào càng nhanh, hắn muốn thanh niên phải thuần phục dưới thân mình.
Bạch – bạch – bạch –
Hắn vừa đυ. vừa ác ý hỏi, “Thế nào, có sướиɠ không?”
Bạch – bạch – bạch –
Đầu óc cậu hiện giờ đặc quánh, chỉ có thể cảm nhận được hậu huyệt mình đang bị dày vò, theo bản năng đáp “Ư.. sướ..ng...sướиɠ lắm, ô...bác sĩ Châu đυ. thật sướиɠ.”
Nghe thanh niên nói lời dâʍ đãиɠ, vỗ mông cậu một cái “Hừ, lỗ nhỏ của cưng cũng kẹp anh thật sướиɠ, ưm”
Bạch – bạch – bạch –
Nhóp nhép – nhóp nhép
“A..muốn bắn...ư”
Nói xong câu đó, Thẩm Hoàn cong người, bắn ra, cùng lúc đó hậu huyệt cũng càng thêm co chặt. Châu Lăng bị kẹp đến tê dại, ra vào mấy chục lần nữa cũng ôm cơ thể mềm mại của Thẩm Hoàn bắn ra trong hậu huyệt cậu.
Hắn nắm cằm thiếu niên, hôn lên, cùng cậu môi lưỡi giao triền.
Thẩm Hoàn mơ màng thở dốc, chủ động ôm cổ người đàn ông, đôi chân thon dài cũng quấn lấy eo hắn, khẽ nói “Muốn, nữa”, co bóp hậu huyệt muốn lấy lòng dươиɠ ѵậŧ còn chôn bên trong.
Châu Lăng nghe thế cười tà, biết đồ dâʍ đãиɠ này đã bị hắn cᏂị©Ꮒ hỏng rồi, cũng không nói nhiều, tiếp tục lần thứ ba.
Trong căn phòng bệnh nào đó, có hai thân ảnh quấn lấy nhau làʍ t̠ìиɦ, khắp phòng đầy tiếng nước nhóp nhép và tiếng va chạm mãnh liệt.