Editor:
Waveliterature Vietnam
"Để cô ấy tự quay về???"
Triệu Quân hơi khó hiểu, Lam Thiên Vũ đã lựa chọn rời đi, Kiều Tinh cũng đã được người của nhà họ Lôi đón đi, hiện giờ cô ấy không có gì vướng bận, sao có thể tự quay về chứ?
"Không phải cậu có cách liên lạc với Lôi Liệt sao?" Ông cụ Dạ trầm giọng hỏi: "Đưa số điện thoại cho tôi."
"Dạ? Vâng vâng." Triệu Quân nhanh chóng đưa số điện thoại cho ông cụ Dạ, ông cụ Dạ cầm điện thoại di động qua bên cạnh gọi điện, điện thoại nhanh chóng được kết nối--
"Alo, xin chào."
"Lôi Liệt phải không?"
"Đúng là tôi. Xin hỏi ông là ai?" Lôi Liệt cảm giác như là nghe giọng của một ông cụ, nhưng không biết là ông cụ nào lại gọi điện thoại cho mình vào lúc này.
"Tôi là ông nội của Dạ Diễm." Ông cụ Dạ nói một cách dứt khoát: "Tôi tìm cậu là muốn nhắc nhở cậu một chuyện."
"Vâng, xin chào ông Dạ! Rất vinh hạnh khi nhận được điện thoại của ông, xin ông cứ nói, cháu đang nghe ạ."
Tuy Lôi Liệt không có ấn tượng tốt với người của nhà họ Dạ, nhưng dù sao ông cụ Dạ cũng đã lớn tuổi, là trưởng bối của anh ta, là một người được gia đình giáo dục tốt, cho nên anh rất lễ phép và khiêm tốn.
"Đúng là con trai của Lôi Chấn Đình, gia giáo rất tốt." Ông cụ Dạ nói.
Lôi Liệt hơi sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: "Ông, sao ông lại biết thân phận của cháu?"
Thân phận của anh ta luôn được che dấu rất kỹ, dù Dạ Diễm và Tiêu Hàn đã điều tra rất kỹ thì vẫn chỉ có thể tra được một phần, chỉ biết anh ta là con cháu của quan chức lớn hoặc quân đội, không hề biết chính xác thân phận của anh ta là gì, không ngờ là ông cụ Dạ lại biết.
"Trên đời này không có chuyện gì mà ông cụ Dạ tôi không điều tra được." Ông cụ Dạ nở nụ cười kiêu ngạo. "Tôi và cha của cậu cũng xem như có chút tình cảm, mặc dù đã nhiều năm không gặp, nhưng mà con của ông ấy thì tôi vẫn biết. Trước đây tôi không nói ra bởi vì tôi nghĩ đây là chuyện của người trẻ tuổi các cậu, tôi không nên xen vào nhiều. Bây giờ tôi cũng không có ý định quấy rối làm cậu xuống nước, chỉ là tôi muốn nhắc nhở cậu một chuyện."
"Vâng, mời ông Dạ cứ nói, cháu sẽ lắng nghe." Lôi Liệt kính cẩn nói.
"Lần trước Kiều Tinh ngã từ trên lầu xuống, nếu như được chữa trị kịp thời thì đáng lẽ đã tỉnh từ sớm." Ông cụ Dạ nghiêm túc nói: "Nhưng đến giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh lại không phải vì cô ấy bị thương quá nghiêm trọng, mà bởi vì sau khi cô ấy bị thương thì có người đã cố tình kéo dài thời gian không chữa trị cho cô ấy, kéo dài khoảng một tuần, sau đó việc chữa trị sẽ không thuận lợi như trước nữa."
"À, thì ra là như vậy, cháu đã biết." Lôi Liệt không hề khách sáo trả lời, thực ra vẫn anh ta vẫn đang suy đoán ý của ông cụ Dạ, ông lão này rốt cuộc nói cho mình biết chuyện này để làm gì? Người hại Kiều Tinh bị thương chính là cháu trai ruột của ông ấy.
"Có một số chuyện bây giờ tôi không nên nói nhiều, tôi chỉ hy vọng Kiều Tinh có thể sớm tỉnh lại, như vậy có thể trả lại sự trong sạch cho Dạ Diễm rồi." Ông cụ Dạ nói tiếp: "Chuyện tôi vừa mới nói, cậu có thể hỏi lại bác sĩ, sau đó hỏi Lam Thiên Vũ đối chiếu thời gian là biết có phải thật hay không thôi. Nhưng mà tôi muốn nhắc nhở cậu phải cẩn thận một người!"
"Ai cơ?" Giọng Lôi Liệt lên cao hỏi.
"Tiêu Hàn!" Ông cụ Dạ nghiêm túc nói: "Tôi không thích nói xấu sau lưng người khác, tôi chỉ nhắc nhở cậu, đừng để cậu ta tiếp xúc với Kiều Tinh. Những chuyện khác tôi không muốn nói nhiều, cậu thông minh như vậy chắc chắn có thể hiểu ý của tôi. Đã làm phiền rồi, hẹn gặp lại."
Nói xong những điều này, ông cụ Dạ lập tức cúp điện thoại, ông tin tưởng chắc chắn Lôi Liệt không làm cho ông thất vọng..