Editor:
Waveliterature Vietnam
Dạ Diễm theo bản năng muốn đẩy Cung Vũ Dao ra, nhưng Cung Vũ Dao lại giữ mặt anh lại, ra sức hôn môi anh.
Nụ hôn của Cung Vũ Dao rất vụng về, nhưng lại rất chủ động và nhiệt huyết, đây không phải là những gì Lam Thiên Vũ làm, Lam Thiên Vũ chưa bao giờ chủ động hôn Dạ Diễm, mỗi lần Dạ Diễm hôn cô, cô đều cố gắng chối từ, đó đều là thụ động, không hề có ý định đáp lại nụ hôn của anh.
Hai khoảng trống tạo thành một sự tương phản rõ nét trong trái tim Dạ Diễm, ban đầu anh muốn đẩy cô ra nhưng rồi lại vòng tay ôm lấy eo cô.
Cung Vũ Dao vừa hôn anh, một tay cởϊ áσ khoác ngoài ra, cô chỉ mặc một chiếc váy ren màu đen ngắn cũn, cảm giác rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, làm tôn lên những đường cong rõ nét, đôi môi kiều diễm ướŧ áŧ hé mở, hơi thở nhẹ nhàng, giống như một bông hoa mê hoặc lòng người.
Thấp thoảng mùi nước hoa lôi cuốn, cánh tay trắng ngần ôm lấy cổ Dạ Diễm, đôi môi mềm mại quyến rũ mυ'ŧ lấy đôi môi anh.
Ham muốn của Dạ Diễm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nụ hôn trở nên mãnh liệt hơn, bàn tay bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển trên cơ thể Cung Vũ Dao, nhưng mà, trong đầu anh bỗng nhiên hiện lên sắc đẹp dung nhan của Lam Thiên Vũ, anh lập tức dừng lại, khẽ cau mày, bỏ mặt qua một bên tránh đi ánh mắt cô, lạnh lùng nói: "Vũ Dao, ngủ sớm đi, anh phải đi thôi."
"Ưm ~~~" Cung Vũ Dao giữ chặt tay anh, đặt lên ngực mình, nhìn anh âu yếm, dùng ánh mắt nói cho anh, cô là của anh, cô khao khát trở thành người phụ nữ của anh.
"Vũ Dao, đừng như vậy." Dạ Diễm muốn buông tay ra, Cung Vũ Dao thuận thể đẩy anh lên ghế sô pha.
"Vũ Dao, đừng gây rắc rối…." Dạ Diễm muốn đứng lên, Cung Vũ Dao liều mình ngồi lên đùi anh, hai tay ôm lấy cổ anh, đôi môi đỏ mọng lẳиɠ ɭơ vờn trên trán anh, mắt anh, đầu mũi, vành tai.
Chiếc lưỡi cô khéo léo liếʍ vành tai anh, hơi thở thơm tho ấm áp hắt vào tai anh, một cảm giác dịu dàng mà tê tái….
Một loạt các động tác gây khó chịu, kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự kiểm soát của Dạ Diễm.
Bởi vì Lam Thiên Vũ đang mang thai, Dạ Diễm đã không làm chuyện đó trong một thời gian dài, mỗi lần anh ép buộc cô, cô rất miễn cưỡng, hoặc khi anh trừng phạt cô, với sự thù hận trả thù, nó không hấp dẫn như bây giờ, có một cô gái đáng yêu và thuần khiết đang chủ động, Dạ Diễm thật khó kiềm chế nổi bản thân.
Cổ họng anh trở nên khô khốc, máu trong cơ thể anh bắt đầu sôi lên, lông mày anh hơi nhăn lại, bàn tay dài khẽ che đi cái eo mỏng manh của Cung Vũ Dao, nhưng lại ngập ngừng, không cử động quá nhiều.
Đôi mắt Cung Vũ Dao thỏa mãn với sự trỗi dậy của anh, đôi môi đỏ thanh tú di chuyển xuống, say đắm hôn vào cằm anh.
Cô ấy rất khéo léo, mọi động tác đều có thể khơi trào được bản năng của đàn ông, hơi thở của Dạ Diễm dần trở nên nặng nề.
Dạ Diễm có phần không nhẫn nại nổi......
**
Trong một căn phòng khác, Lam Thiên Vũ đang ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha, trong lòng xuất hiện hình ảnh của Dạ Diễm vui vẻ với Cung Vũ Dao, Cung Vũ Dao đến đây, không biết vì mục đích gì.
Nhìn qua hành động đối xử của Dạ Diễm với Cung Vũ Dao như mất hết hi vọng, một khi đã như vậy, tại sao anh không để cô đi? Lại còn ở cùng với Cung Vũ Dao?
Còn vương vấn cô làm gì?
?
Là có ý gì….
Bỗng nhiên, Tư Cầm ở bên ngoài nói lớn: "Trước tiên là đem hành lý sang phòng khác, đừng làm phiền Cậu chủ và Cung tiểu thư."
"Vâng."
"Cậu chủ hôm nay sẽ nghỉ ngơi ở phòng của Cung tiêu thư, các người đều lui ra, ở đây có tôi là được rồi."
"Được."