Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 8: Không có lần sau

Tần Cao Văn vứt đầu lọc thuốc lá xuống đất, thản nhiên nói: “Tôi không thích nói chuyện với người điếc”.

“Được lắm”, Long Tranh cười lạnh lùng: “Lát nữa ông mày muốn xem xem, xương của mày có cứng như miệng của mày hay không”.

Là hai cao thủ dưới trướng Vương Bưu, người bình thường chỉ cần nghe thấy tên của họ là đã sợ tới mức hồn bay phách tán, phải quỳ xuống mà xin tha tội.

Tần Cao Văn đúng là người đầu tiên to gan như vậy. Không những không coi chúng ra gì mà còn chẳng coi Vương Bưu là cái đinh gì sất.

Đúng là đồ chán sống.

Tần Cao Văn cúi đầu: “Nhanh lên, tôi đang vội”.

Từ đầu tới cuối Tần Cao Văn chẳng buồn để tâm tới chúng, giọng anh bình thản như gió thoảng mây bay. Từng lời nói và hành động đều tỏ rõ sự kinh thường với Long Tranh Hổ Đấu.

Vậy thì sao bọn chúng nhịn cho được?

“Tên khốn này!”

Long Tranh Hổ Đấu gầm lên: “Mày chết đi!”

Cả hai lao về phía Tần Cao Văn với hai nắm đấm rắn rỏi.

Bọn chúng cùng hợp sức chiến đấu. Nếu riêng rẽ thì bọn chúng cũng đủ khả năng một chọi bốn. Trong những lần thi đấu ở thế giới ngầm, hai người bọn chúng đã một lúc hạ gục hơn chục kẻ địch.

Một mình Tần Cao Văn, nên bọn chúng cảm thấy chắc chắn rằng sẽ lật đổ được anh chỉ với một phát đấm.

Cả hai dội nắm đấm về phía mặt Tần Cao Văn, mỗi một nắm đấm đều mang sức nặng cả gần năm trăm kilogram. Nếu như cả hai cùng dội xuống thì đến ngay cả một con bò đực cũng chết ngắc.

Rầm!

Rầm

Tần Cao Văn chẳng buồn nhìn, chỉ cứ thế tung ra hai nắm đấm.

Rắc!

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên, một lúc sau là âm thanh rầm rầm đầy nặng nề vọng tới.

Cơ thể của Long Tranh Hổ Đấu bay bật ra phía sau, đập mạnh vào bức tường của một con ngõ nhỏ.

Sức mạnh nắm đấm vừa rồi của Tần Cao Văn cực kỳ bá đạo đã khiến cánh tay của cả hai tên kia bị gãy.

Lúc này bọn chúng ngã xuống, ôm lấy cánh tay trái của mình với vẻ mặt thất kinh và không dám tin.

Không thể nào!

Sức mạnh kinh người quá.

Một chiêu xử một tên!

Vừa rồi Tần Cao Văn chẳng tốn chút công sức nào mà đã hạ gục được hai người bọn chúng rồi.

Giống như là đập chết một đám ruồi muỗi vậy.

Dù hai người bọn chúng ở thế giới ngầm mà liên kết lại thì những người có thể đánh bại được chúng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Vậy mà Tần Cao Văn lại có thể làm được!

“Mau nói, là ai cử các người tới?”

Tần Cao Văn ngồi xuống trước mặt họ nói với giọng lạnh lùng.

Với ánh mắt hoảng sợ, Long Tranh Hổ Đấu không ngờ vừa rồi anh không hề nói khoác mà mỗi câu nói đều là sự thật.

“Tao sẽ không nói!”, Long Tranh nghiến răng.

Bọn chúng làm sát thủ có một quy định thép, đó là dù xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ không bán đứng người thuê.

“Không nói à?”

Tần Cao Văn nhếch miệng cười lạnh lùng, móc ra một con dao găm, quay người nhìn vào trong xe, sau khi khẳng định cô con gái bé nhỏ không nhìn thấy thì mới yên tâm.

“Tôi có cách khiến các người phải nói đấy!”

Tần Cao Văn ghim ngọt con dao xuống đất, lạnh lùng nói: “Cứ mỗi mười giây, tôi sẽ chặt một ngón tay của các người, và tưới nước ớt đặc biệt lên vết thương”.

Anh lấy ra một cái chai nhỏ chứa chất dịch màu đỏ, lắc qua lắc lại.

Khi còn ở thế giới ngầm, muốn ép cung người khác thì đây đều là đổ nghề. Sau đó Tần Cao Văn rời khỏi Thiên Phạt nên cũng mang theo.

“Nó sẽ mang đến cho các người cảm giác sống không bằng chết!”, Tần Cao Văn thản nhiên nói.

“Ông nói cho mày biết, mày dám? Bọn tao là người của anh Bưu. Mày dám động tới một sợi lông của bọn tao thì cả này mày cũng sẽ xong đời”, Long Tranh căng thẳng nói. Mồ hôi chảy ướt đẫm sống lưng hắn.

“Hầy!”, Tần Cao Văn thở dài: “Cho cơ hội mà không biết tận dụng!”

Rắc!

Một ngón tay của Long Tranh bị cắt đứt. Còn chưa đợi hắn kịp hét thì Tần Cao Văn đã rót chất dịch trong chai ra.

Cảm giác đó thật sự…

Khó có thể miêu tả được!

“Mày…”, Long Tranh đau tới mức méo mặt; “Anh Bưu sẽ không tha cho mày!”

Rắc!

Lại thêm một ngón tay nữa. Lần này cơn đau càng trở nên kịch liệt hơn.

Một tên đàn ông như Long Tranh mà còn sắp khóc đến nơi thì có thể hiểu rồi đấy. Cái thứ nước này đổ lên vết thương không nhưng đau đớn vô cùng mà còn ngứa khủng khϊếp, cảm giác như có hàng trăm con kiến đang gặm nhấm vào cả tứ chi xương cốt vậy.

“Nhanh!”

Long Tranh thở hổn hển: “Là…Là Dương Hạo bảo bọn tôi gϊếŧ anh”.

“Dương Hạo à?”, ánh mắt Tần Cao Văn trở nên âm sầm.

“Đúng vậy, là anh ta. Anh ta đưa cho anh Bưu năm triệu tệ, chỉ nói là muốn gϊếŧ chết anh là anh ta có thể có được Vương Thuyền Quyên”, Long Tranh thật sự đau tới chết khϊếp nên đã nói ra hết theo bản năng chẳng chút giấu diếm.

“Hai người nói với anh ta rằng, sau này ít có ý với vợ tôi thôi. Hôm nay tâm trạng tôi không tệ, tạm thời tha cho anh ta. Nếu còn lần sau, thì tôi sẽ khiến cả nhà họ Dương biến mất khỏi thành phố Minh Châu đấy”.

Cả hai bọn chúng đều biết lần này đυ.ng phải một tảng sắt nên không khỏi ớn lạnh.

Nhìn bộ dạng của anh, chắc chắn không chỉ đơn giản là nói xuông mà anh có thể làm được thật đấy.

“Còn nữa!”, Tần Cao Văn cười lạnh lùng.

Rẹt!

Con dao trong tay ghim tới, cả hai tên Long Tranh Hổ Đấu đều bị cắt một bên cánh tay.

Bọn chúng đau đớn hét lên. Tiếng hét vang khắp con ngõ nhỏ.

“Chú siêu nhân, chú làm gì vậy?”

Đóa Đóa thò đầu ra khỏi xe, hỏi với giọng ngây ngô.

Anh dùng cơ thể chắn trước hai tên Long Tranh Hổ Đấu: “Không có gì Đóa Đóa, chú có chút chuyện cần xử lý!”

“Ồ, vậy chú nhanh lên chút nhé, Đóa Đóa sắp muộn học rồi ạ”.

“Không thành vấn đề”.

Sau đó Đóa Đóa lại ngồi vào trong xe. Đóa Đóa ngồi trong, vừa rồi đều tập trung chơi đồ chơi nên không biết những gì xảy ra ở bên ngoài.

Mặc dù năng lực trong công việc của Vương Thuyền Quyên rất mạnh, nhưng sau khi bị nhà họ Vương đuổi đi thì lại phải sống cuộc sống đầu đường xó chợ ở thành phố Minh Châu. Các công ty lớn căn bản không dám tuyển dụng cô, nên cô đành làm việc ở một bộ phận nhỏ của một công ty cũng nhỏ.

Tiền lương mỗi tháng để duy trì việc ăn no mặc ấm khá khó khăn, vậy nên đương nhiên không thể mua đồ chơi cho Đóa Đóa. Trong thoáng chốc cô bé có nhiều đồ chơi như vậy thì đương nhiên là cô bé vui rồi.

Tần Cao Văn quay người lại nhìn Long Tranh Hổ Đấu. Nụ cười trên khuôn mặt anh tắt lịm. Thay vào đó anh trầm giọng: “Còn nữa, quay về nói với cái tên gì tên Vương Bưu ấy, lần này tôi để lại cho hắn một bài học”.

“Lần sau mà còn nữa thì tôi sẽ để hắn biến mất khỏi thế giới ngầm luôn nhé”.

Hai tên đơ mặt tại chỗ.

Bọn chúng nhìn Tần Cao Văn bằng ánh mắt đơ hồn. Có lẽ gã này vừa rồi không biết mình đã nói gì.

Khiến Vương Bưu biến mất khỏi thế giới ngầm sao.

Cả thành phố Minh Châu này không có ai dám nói ra những lời như vậy cả.

Nếu như để Vương Bưu biết được điều này, với tính cách độc ác của hắn thì chắc chắn sẽ khiến anh bị hành hạ tới mức sống không bằng chết rồi mới ra tay tiếp.

Đúng là anh có chút bản lĩnh, nhưng đừng ngông cuồng quá.

Đó là Vương Bưu đấy.

Phía sau lưng hắn chính là người của gia tộc Âu Dương.

Nói xong anh đứng dậy, quay về xe. Khuôn mặt để lộ nụ cười vô hại, trông hoàn toàn khác biệt với hình tượng quyết đoán vừa nãy.

Cái này gọi là lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.

“Chú siêu nhân ơi, vừa nãy bên ngoài chú làm gì vậy?”

Tần Cao Văn nhìn về phía trước: “Vừa nãy hai chú kia là bạn hồi nhỏ của chú, chú chơi trò chơi với họ thôi”.

“Ồ!”, Đóa Đóa như chợt bừng tỉnh.

“Hóa ra là vậy ạ”.