Lâm Đường cảm thấy rất rối bời, bối rối né tránh tầm mắt Chu Trần Dật.
Người nọ ngồi ngay trước mặt cậu, chậm rãi đặt tay lên eo cậu, lại từ từ trượt xuống, lần vào quần cậu. Lâm Đường ngăn cản hành động tác oai tác quái của hắn theo bản năng, vừa lo sợ lại vừa nghi hoặc nói: “Đừng, đừng như vậy…”
Chu Trần Dật hạ mắt nhìn cậu, dùng chất giọng vô cùng nhẹ nhàng để hỏi: “Cậu không muốn à? Tôi có thể liếʍ cho cậu.”
Mặt Lâm Đường lộ vẻ khϊếp sợ cùng kinh hãi. Chu Trần Dật lại nhẹ nhàng nở nụ cười, chầm chậm kéo bàn tay đang đặt trên ngực mình của đối phương lên má: “Cậu cũng có thể ngồi trên mặt tôi, để tôi liếʍ giúp cậu.” Hắn nắm chặt tay Lâm Đường, nhìn thẳng vào đôi mắt cậu: “Cậu không muốn thật à?”
Trong nháy mắt, Lâm Đường cảm thấy Chu Trần Dật rất giống xà yêu trong truyền thuyết. Cậu gian nan rút tay về, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, run môi nói: “Cậu, cậu không cần làm như vậy…”
Chu Trần Dật nhẹ nhàng đẩy vai Lâm Đường, cậu liền ngã xuống như người không xương. Lâm Đường ngửa đầu thở dốc, thấy Chu Trần Dật cúi xuống nhìn mình. Gương mặt của hắn bị bóng tối làm cho mơ hồ, cả giọng nói cũng mông lung không rõ: “Không sao cả, chẳng ai trách cậu đâu.”
Chu Trần Dật chậm rãi trượt người xuống. Lâm Đường cảm thấy hơi khó thở, cổ họng như bị bịt chặt, không nói nên lời.
Vùi mặt vào nửa người dưới của Lâm Đường, Chu Trần Dật bắt đầu dùng răng nanh cắn cạp quần cậu, kéo xuống. Lâm Đường bỗng cảm thấy hơi xấu hổ cùng áy náy chẳng rõ nguyên do, che mặt khóc “ư ư” nhưng lại bị động tác của người kia biến thành những tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn.
Một lát sau, Chu Trần Dật thở dốc ngẩng đầu lên. Gương mặt đẹp không tì vết của hắn dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, làn môi vốn nhạt màu cũng nhiễm sắc hồng. Hắn kéo bàn tay đang che mặt của Lâm Đường xuống, cúi đầu hôn cậu.
Tiếng nức nở của Lâm Đường nhanh chóng bị Chu Trần Dật nuốt vào. Đầu lưỡi mang theo hương vị vừa tanh vừa ngọt của hắn quấn lấy đầu lưỡi cậu, chút nước bọt không rõ nguồn gốc dính trên đầu mũi cũng bị hắn cọ hết lên gò má mềm mại của đối phương.
Một tay Chu Trần Dật tóm cổ tay Lâm Đường, tay còn lại thì nhanh chóng tự cởϊ qυầи mình. Có lẽ vì không thích bộ đồ cổ trang mới mặc lúc trước nên hắn đã thay thành bộ quần áo mặc khi mới bước vào biệt thự. Chu Trần Dật có rất nhiều qυầи ɭóŧ màu đen kiểu dáng giống nhau, tương tự như chiếc hắn đang mặc trên người lúc này. Hắn điều khiển tay Lâm Đường chạm tới nơi phồng tướng dưới lớp vải đen kia, để cậu cảm nhận thứ cứng rắn đầy kích động của mình. Mặt cậu bị Chu Trần Dật làm bẩn, nước mắt lại tràn ra, trông vừa chật vật lại vừa đáng thương.
Chu Trần Dật tụt qυầи ɭóŧ xuống, cây gậy giấu bên dưới mang theo chút chất lỏng dính dính lập tức đập thẳng vào lòng bàn tay của Lâm Đường. Cậu bị buộc cầm thứ khủng bố này, còn bị Chu Trần Dật kéo dậy, ấn đầu xuống vùng giữa hai đùi hắn, cảm nhận từng sợi gân xanh nổi rõ trên thân gậy. Chu Trần Dật bọc tay ngoài tay cậu, cùng cậu vuốt ve gậy thịt của mình. Hắn cọ qυყ đầυ vào môi Lâm Đường rồi chầm chậm trượt xuống chiếc cằm trơn bóng của đối phương.
Thở dốc mấy hơi, Chu Trần Dật lập tức vươn tay bế Lâm Đường lên. Bụng bầu của Lâm Đường đã quá to, không thích hợp bị đè xuống mà đâm thọc. Hắn banh mông cậu, để lỗ nhỏ giữa khe mông cậu dán sát vào qυყ đầυ mình. Cảm giác lửng lơ khiến Lâm Đường vòng chân quấn chặt lấy thắt lưng Chu Trần Dật theo bản năng. Cái bụng tròn vo của cậu áp vào cơ bụng cứng rắn của hắn, cửa sau cũng bị gậy thịt của hắn chậm rãi xuyên vào.
Chu Trần Dật ngồi xuống giường, để Lâm Đường ngồi trên người mình. Lâm Đường tì hai đầu gối ở hai bên hông hắn, vươn tay đặt trước ngực hắn theo bản năng. Làʍ t̠ìиɦ trong tư thế kỳ lạ này, cậu vừa vặn có thể đối mặt với Chu Trần Dật. Nhìn vẻ mặt bình thản của đối phương, cậu bỗng thấy xấu hổ và bất an, không khỏi rũ mi, lia mắt sang chỗ khác.
Thấy thế, Chu Trần Dật lại vươn tay đỡ mặt cậu: “Sao không nhìn tôi.” Hắn tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Lâm Đường, hôn nhẹ lên điểm giữa hai đầu lông mày của cậu, hỏi: “Cậu xấu hổ à?”
Lâm Đường run mi không trả lời.
Lưng Lâm Đường rất gầy, Chu Trần Dật chầm chậm lướt tay từ mông lên đến bả vai cậu. Hắn nhìn cậu không chớp mắt: làn da trắng đến gần như trong suốt, đôi mắt mịt mờ giăng kín hơi sương, khí chất yếu đuối lại thêm vẻ mặt rã rời đầy khuất phục… Tất cả đều khiến Lâm Đường như một con búp bê bằng thủy tinh mong manh gợi cảm, vô lực phản kháng song lại mang theo hấp dẫn trí mạng với kẻ mang ác niệm trong lòng.
Chu Trần Dật chạm tay lên má cậu, gò má đẫm nước mắt hơi lành lạnh, hoàn toàn đồng điệu với ngón tay vốn chẳng ấm áp gì của hắn. Dùng đầu ngón tay vuốt ve làn môi người nọ, hắn chầm chậm nhắm mắt, ghé lại gần: “Lâm Đường…”
Lâm Đường tiếp nhận nụ hôn một cách bị động. Cậu ngồi xổm trên người Chu Trần Dật, được hắn đỡ lưng lên xuống để phun ra nuốt vào cây gậy hừng hực khí thế kia. Tư thế này khiến Chu Trần Dật có thể đâm vào rất sâu, cũng may động tác của hắn không nhanh lắm, Lâm Đường vẫn chịu được. Dù vậy, mông cậu cũng thành một bãi lầy, chất dịch dính nhớp tràn ra, thấm ướt cả đùi Chu Trần Dật.
Lâm Đường nâng mi, lọt vào mắt nhìn chính là gương mặt sát gần của Chu Trần Dật: một gương mặt vốn lạnh lùng như băng tuyết nay lại bị tình sắc nhuộm màu trở nên cực kỳ nóng bỏng…
Trước giờ cậu vẫn cảm thấy người này rất “sang”, hệt như một con búp bê tinh xảo hoặc một chiếc vòng cổ lóng lánh kim cương bày trong tủ kính… Tóm lại chính là những thứ cậu thích nhưng lại chẳng bao giờ mua nổi.
Chu Trần Dật thật sự… quá đẹp.
Lâm Đường chậm rãi nhắm mắt, không dám nhìn thêm nữa.