Không Thể Phản Kháng

Chương 43

Sau khi khóc xong, Lâm Đường nhất quyết không chịu ăn chỗ thức ăn còn lại. Quỷ nam lại phải tất bật ra ngoài đổi đồ ăn mới. Lần này là thịt bò, Lâm Đường không buồn nôn nữa, được quỷ nam đút ăn hết một lượt.

Ăn xong, Lâm Đường bị quỷ nam đè ra làm vài hoạt động tiêu cơm. Có lẽ do ban ngày khóc nhiều tiêu tốn thể lực, Lâm Đường làm được một nửa bèn ngủ mất. Quỷ nam buồn bực nhìn hai mắt dính chặt vào nhau của Lâm Đường, chậm rãi rút gậy thịt của mình ra. Hắn đứng bên giường chăm chú quan sát cậu một hồi rồi buồn phiền leo lên giường, nhắm mắt ôm cậu vào trong ngực.

Quỷ không cần ngủ, nhưng hắn thích cảm giác ôm Lâm Đường vào trong ngực: hơn ba mươi năm làm quỷ trong biệt thự hẻo dấu chân người qua này, rốt cuộc hắn đã tìm được niềm vui ngoài việc gϊếŧ người.

***

Lâm Đường bị đánh thức bởi một tiếng sét. Sau khi mở mắt, cậu rụt người về phía bên cạnh theo bản năng, không ngờ lại không có ai. Đèn trong phòng đã tắt, Lâm Đường sờ soạng một hồi vẫn không thấy quỷ nam đâu. Đứng lên bật đèn, cậu mới phát hiện quỷ nam không ở trong phòng.

Nhưng đây không phải chuyện quan trọng, cái chính là Lâm Đường thấy cửa phòng đang hé mở. Cậu nhìn chằm chằm về phía đó, tim đập mạnh. Khi đi tới cửa, cậu bỗng ngừng lại, trên mặt hiện rõ vẻ do dự: từ từ, liệu có phải quỷ nam đang thăm dò mình không?

Bên ngoài căn phòng là hành lang tăm tối, chỉ có thể thấy mơ hồ. Lâm Đường nhìn hành lang tối đen như miệng một con quái thú khổng lồ, càng thêm chần chờ. Cuối cùng cậu vẫn dừng bước trước cửa, cậu sợ đây cũng là cái bẫy của quỷ nam.

Sấm sét vẫn chưa ngừng lại. Thỉnh thoảng có một tia chớp lóe lên, giúp Lâm Đường nhìn thấy rõ cảnh tượng bên ngoài. Cậu lại gần cửa sổ nhìn một lát, phát hiện sương mù đen vây quanh biệt thự dường như đã tan đi nhiều, thậm chí còn có thể thấy mặt trăng trên cao.

Mặt Lâm Đường mặt trắng bệch, chần chờ quay lại, nhìn ra cửa: Lẽ nào… Quỷ nam thật sự gặp chuyện?

Bởi vì quá khẩn trương, Lâm Đường thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình giữa không gian tĩnh lặng. Cậu ngoái đầu nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ lần cuối, bọc chăn, chậm rãi đi ra khỏi phòng: thử một lần nữa đi… thêm một lần…

***

Mọi chuyện thuận lợi vượt sức tưởng tượng của Lâm Đường, cậu đi thẳng xuống tầng một mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Ngoại trừ tiếng sấm thỉnh thoảng vang rền và tiếng chuông leng keng theo nhịp chân cậu thì không hề có bất cứ âm thanh nào khác. Cả căn biệt thự yên tĩnh đến mức như chỉ có Lâm Đường ở đây.

Đến sảnh ở tầng một, Lâm Đường kích động tới mức bước đi lảo đảo, chuông trên chân cậu cũng vì thế mà rung mạnh theo dao động cảm xúc. Lâm Đường run rẩy sờ cánh cửa, xoay tay cầm hai lần mới mở được cửa ra.

Ngoài biệt thự, quả nhiên trời đang đổ mưa lớn. Vừa mở cửa, Lâm Đường đã bị mưa hắt đầy mặt. Nhưng cậu không bận tâm, tùy tiện giơ tay lau mặt rồi đi ra khỏi biệt thự, để mặc mưa xối lên người mình. Cậu ngửa đầu nhìn trời, không thể tin mình thật sự đã đi ra ngoài.

Thở dốc vài hơi, cậu vươn tay, ngửa đầu bước về phía trước: “Tôi, tôi ra rồi… Tôi…”

Lâm Đường nói năng có phần lộn xộn. Chân trần đạp lên bùn đất, bị đá bên dưới cào xước, cả người dính mưa nặng trĩu, lạnh băng, nhưng những cái này không quan trọng… Cậu ra ngoài rồi, cậu…

Một đôi tay lạnh lẽo bất ngờ siết chặt cánh tay Lâm Đường, cậu hoảng sợ quay đầu, đập vào mắt là gò má âm u của quỷ nam. Không biết quỷ nam đã trải qua chuyện gì, chỉ thấy một vết rách vắt ngang qua mặt hắn, chạy dài từ gò má đến huyệt thái dương, hệt như vết rạn trên mặt búp bê sứ, khiến bột trắng rơi xuống lả tả.

Miệng quỷ nam đóng rồi lại mở, cử động này khiến vết nứt càng thêm dài, lộ ra phần tối đen dưới làn da trắng như tuyết.

Hắn hệt như lệ quỷ đòi mạng: “Cậu muốn đi đâu?”