Chuyển ngữ: Mic
Trước khi về công ty, Tô Tiểu Cách lặng lẽ gọi điện cho ông chủ Tống, hàm súc biểu đạt cô đang nỗ lực thực hiện kế hoạch, nhưng nếu như Đinh Vi gây khó dễ, làm hỏng chuyện thì cô cũng không thể chịu trách nhiệm.
Ông chủ Tống sau một lúc trầm ngâm thì bảo cô yên tâm, nói ông sẽ xử lý.
Uầy, ông cụ sao lại cố chấp thế không biết? Thực ra cô muốn thừa cơ thoát thân mà!
Tống Gia Trạch thấy cô cứ luôn nhìn tầng mây bên ngoài cửa sổ cabin mà thở dài, có chút khó hiểu: “Sao vậy?”
“À, không có gì, chỉ là hơi tiếc nuối, mới tới được mấy ngày thì đã phải đi rồi, còn chưa kịp dạo chơi ở đây.” Tô Tiểu Cách cảm thấy bản lĩnh thuận miệng bịa đặt của mình càng lúc càng giỏi rồi.
Tống Gia Trạch suy nghĩ trong chốc lát: “Vậy lần sau tìm cơ hội, tôi lại dẫn cậu đi chơi một chuyến.”
Tô Tiểu Cách còn tưởng mình nghe nhầm, ngây ra hết nửa ngày mới tỉnh táo trở lại, lập tức mắt dâng lệ nóng.
“Tống tổng………”
Tống Gia Trạch cố ý phớt lờ nét mặt cảm động của cô, nhưng khóe miệng lại không nhịn được hơi nhếch lên: “Ừ?”
“Chi phí ngài bao hả?”
“……………………….” Trong lòng cô chỉ có suy nghĩ này sao?! Sếp tổng Tống lần đầu tiên không giữ được bình tĩnh trán nổi gân xanh.
Sau khi về công ty, tình hình thay đổi vô cùng rõ rệt.
Trước tiên là mấy bà cô đồng nghiệp trước đây vẫn luôn chế giễu cô bắt đầu chủ động chào hỏi chuyện phiếm với cô, nhưng ai nấy lòng đều âm thầm nhất trí xem thường cách ăn mặc so với trước kia càng thêm trung tính của cô, cũng tuyệt không mở miệng nhắc đến hai chữ ‘sếp tổng’.
Kế đó là Đinh Vi, tình cờ đυ.ng mặt, khoan nói việc cô ta dùng giọng điệu ngọt ngào nũng nịu gọi ‘Tô Tiểu Cách’, hơn nữa còn mặt mày nở nụ cười khoa trương, bước tới chính là một cái ôm thắm thiết.
Tô Tiểu Cách đương kinh hãi run rẩy tìm nguyên do thì ông chủ Tống đã chủ động gọi điện tới hỏi thăm hiệu quả.
Biết là mệnh lệnh của ông cụ, Tô Tiểu Cách đương nhiên phải tán tụng uy tín của ông một phen, cuối cùng nhịn không được tò mò hỏi: “Ngài ruốt cuộc đã thuyết phục chủ quản thế nào vậy ạ?”
Ông chủ Tống được cô tâng bốc đến là vui vẻ, cũng không giấu giếm: “Cũng không có gì, cô ta ham muốn không phải là con trai của ta à, dù gì hai đứa nó cũng khá xứng, ta đồng ý với cô ta, đợi Gia Trạch ổn rồi thì thành toàn cho cả hai. Cháu hiện đang trải đường cho cô ta, cô ta sao còn có thể làm khó cháu chứ?”
“………………” Tô Tiểu Cách chợt cụt hứng.
Tống Gia Trạch họp xong trở về, vừa nhìn đã thấy cô đờ đẫn ngồi trước máy tính, gọi cũng không trả lời, đành phải đi qua ở trước mặt cô quơ quơ tay.
Tô Tiểu Cách bị dọa giật thót, mắt chớp chớp, mù mờ ngẩng đầu, như một chú nai con bị kinh hoảng.
“Tống tổng, có gì sao?”
Tống Gia Trạch vốn định hỏi lý do cô thừ người, nhưng thấy dáng vẻ này của cô thì lại chợt thay đổi suy nghĩ, gật đầu nói: “Có, tan sở cùng đi ăn.”
“Dạ?” Tô Tiểu Cách tiếp tục mù mờ.
“Phải rồi,” Tống Gia Trạch dừng lại trước cửa văn phòng: “Dáng vẻ vừa rồi rất dễ thương.”
“…………………………” Mặt Tô Tiểu Cách đỏ bừng.
Buổi tối Tống Gia Trạch quả nhiên gọi cô cùng tan sở. Dù sao cũng là lần đầu tiên hai người dùng cơm riêng, Tô Tiểu Cách có chút căng thẳng.
Vừa lên xe, Tống Gia Trạch tiếp một cuộc điện thoại. Tô Tiểu Cách nghe thấy là Đinh Vi, lập tức nhớ tới lời của ông chủ Tống, tâm tình nháy mắt sa sút vạn trượng. Cho dù vừa nghe nội dung đã biết hoàn toàn là điện thoại công việc.
Đợi khi cuộc gọi kết thúc, cô lơ đễnh hỏi: “Tống tổng, anh cảm thấy Đinh chủ quản là người thế nào?”
Tống Gia Trạch nhìn cô một cái: “Ở mặt nào?”
“Toàn bộ.”
Tống Gia Trạch ngẫm nghĩ: “Tự đánh giá bản thân quá cao, tranh cường háo thắng. Công việc và cuộc sống không cách nào tách bạch, IQ và EQ mất cân bằng nghiêm trọng. Lúc cần đầu óc thì không có sĩ diện, lúc có sĩ diện thì không có đầu óc.”
“Rất sắc bén……..” Tô Tiểu Cách run rẩy, thầm hạ quyết tâm, vĩnh viễn cũng không muốn biết anh đánh giá mình thế nào.
Tống Gia Trạch nhíu nhíu mày, chợt không đầu không đuôi nói một câu: “An tâm, cô ta không phải type của tôi.”
“…………………” Câu này là có ý gì? Cô nghe nhầm, hay là suy nghĩ nhiều?
Tô Tiểu Cách như đi trong mơ, mơ mơ màng màng theo Tống Gia Trạch, cũng không biết vào nhà hàng nào, ngồi ở đâu. Chỉ đến khi nhân viên phục vụ hỏi họ muốn dùng gì mới lấy lại chút ý thức, sau đó gọi bánh kem đu đủ.
Nhân viên phục vụ có chút ngạc nhiên, liếc nhìn cô mấy bận mới buồn bực bước đi.
Bánh kem đu đủ bưng lên, Tô Tiểu Cách vẫn như cũ không cảm thấy gì, máy móc cầm muỗng cho vào miệng, ăn suýt soát gần phân nửa thì mới bị ánh mắt nhìn chằm chằm của Tống Gia Trạch ở đối diện thức tỉnh, tới khi cúi đầu nhìn món mình đang ăn là gì, lập tức hóa đá trong gió.
Vì sự nghiệp một lúc nào đó có được vòng ngực đầy đặn nữ tính, cô không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể ăn món bánh kem đu đủ. Nhưng cô quên mất hiện giờ Tống Gia Trạch còn đang ở trước mặt.
Thế nhưng Tống Gia Trạch cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, thậm chí đối với biểu cảm kinh hãi ảo não trên mặt cô cũng làm như không thấy, chỉ thản nhiên nói một câu: “Gọi thêm mấy món khác đi, chỉ ăn cái này sẽ đói.”
Tô Tiểu Cách cuối cùng ý thức được không ổn.
Cô rất rõ mình đối với kế hoạch của ông chủ Tống cũng không thích hợp, hoàn toàn không phải là một diễn viên giỏi. Tới bây giờ rõ ràng đã không chỉ một lần ở trước mặt anh ta lộ ra sơ hở, nhưng anh ta lại không lần nào tỏ vẻ nghi ngờ. Với trí thông minh của anh, chẳng phải là quá mức kỳ lạ?
Ôm tâm trạng thấp thỏm ăn xong bữa cơm, Tống Gia Trạch lại chủ động tỏ ý muốn đưa cô về. Lúc hai người sóng vai đi đến bãi đỗ xe, cánh tay không chỉ một lần chạm nhau, nhưng Tống Gia Trạch lại không có bất kỳ phản ứng không tốt nào.
Giả tỷ anh ta đã phát hiện mình là con gái, vậy khẳng định sẽ chán ghét. Nhưng nếu như nói anh ta vốn không phát hiện, Tô Tiểu Cách lại không cách nào tin tưởng.
Ngồi trên xe, nhìn bóng mình phản chiếu qua cửa kính, cô chợt nảy ra sáng kiến, bất ngờ thở dài: “Hầy, tóc dài rồi, lại phải tốn tiền đi cắt, nếu không tôi dứt khoát để tóc dài cho rồi.” Nói rồi quay đầu nhìn Tống Gia Trạch, giống như thuận miệng hỏi một câu: “Tống tổng thấy sao?”
Tống Gia Trạch nghiêng đầu nhìn cô, khe khẽ mỉm cười, ý vị thâm trường: “Cũng tốt.”
“…………………..”
Về tới nhà, Tô Tiểu Cách trước tiên bấm điện thoại gọi cho ông chủ Tống: “Tống tiên sinh, cháu hình như bị lộ rồi…….”