"Trường Sinh......" Dươиɠ ѵậŧ liên tiếp cᏂị©Ꮒ mình đến phun nước đang gần trong gang tấc, Diệp Nhất Sâm rốt cuộc nhịn không được, đi tháo thắt lưng Hạ Trường Sinh.
"Mẹ nhỏ?" Hạ Trường Sinh kinh ngạc với động tác của cậu.
"Anh không thể như vậy được...... Em, em cũng tới giúp." Diệp Nhất Sâm đỏ mặt, lắp bắp lấy cớ. Cậu lột qυầи ɭóŧ của nam nhân ra, khi đại bàng bắn ra, đánh vào trên mặt mình, phản ứng đầu tiên là đi ngửi thử.
Là hương vị của Trường Sinh......
Dường như ngửi đến xuân dược, bướm nhỏ Diệp Nhất Sâm đóng mở, lại tiết ra một ít dâʍ ɖị©ɧ, khó nhịn mà vặn vẹo mông.
"Em liếʍ giúp Trường Sinh, Trường Sinh cũng liếʍ giúp em....." Lý trí còn sót lại khiến cậu tự biết lời này vô cùng hổ thẹn, âm thanh nói ra rất nhỏ, sau đó không đợi Hạ Trường Sinh trả lời, cậu liền ngậm lấy qυყ đầυ.
Khi dươиɠ ѵậŧ được khoang miệng ấm áp bao lấy, Hạ Trường Sinh hít hà một hơi, phân lực chú ý nhìn đóa hoa trước mặt, lại lần nữa liếʍ láp.
Diệp Nhất Sâm: "Hức ưm ——"
Hai người cứ như vậy điên đảo giao điệp ở bên nhau, giúp nhau liếʍ bộ phận nhạy cảm.
Khi Diệp Nhất Sâm bị ép ăn dươиɠ ѵậŧ giáo y chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình chủ động khát cầu, tầng phòng tuyến tâm lý bị đánh vỡ, cảm thụ hoàn toàn mới đánh úp lại.
Đây là lần thứ ba ăn, mỗi một lần ăn xong, cậu càng có thể tiếp nhận hương vị dươиɠ ѵậŧ nam nhân. Tuy rằng miệng mình để ăn xong toàn bộ sẽ cực kỳ vất vả nhưng hình như...... Không tính là khổ, cũng cảm thấy hương vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng không khó ăn.
Một bên, cậu phun ra nuốt vào, một bên cảm nhận được l*и nhỏ cũng rơi vào miệng đối phương, cửa sau không có phòng bị bỗng nhiên bị ngón tay xâm nhập.
"Nha......"
Cậu sợ tới mức không chú ý, hàm răng va chạm tới dươиɠ ѵậŧ Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh kêu lên một tiếng, nhưng hứng thú không giảm, tiếp tục bú l*и.
"Hức...... Ha a......" Diệp Nhất Sâm cũng bắt đầu ra sức lên.
Trong miệng cậu ngậm ©ôи ŧɧịt̠ bự, l*и nhỏ được môi lưỡi liếʍ mυ'ŧ, cửa sau bị ngón tay thọc vào rút ra, dường như hai cái miệng trên dưới có cảm thụ liên thông, cậu cảm thấy thứ cắm vào l*и không phải đầu lưỡi hoặc ngón tay, mà là dươиɠ ѵậŧ to lớn trong miệng.
Hai người đều đắm chìm vào công cuộc khẩu giao cho nhau, hoàn toàn không nghe được tiếng bước chân đang tới gần phòng để quần áo, đến tận khi có người tới trước phòng để quần áo, gõ cửa.
Tiếng đập cửa phảng phất cũng đập vào thần kinh của Diệp Nhất Sâm, cậu sợ tới mức không dám động.
Âm thanh Hạ Vinh từ ngoài cửa truyền đến: "Sâm Sâm, thay quần áo xong chưa?"
Diệp Nhất Sâm phục hồi tinh thần lại, chợt nhận ra mình đã ở trong phòng để quần áo lâu lắm rồi, liền sợ Hạ Vinh nghi ngờ, lập tức phun dươиɠ ѵậŧ trong miệng ra, nói: "Sắp xong rồi ạ......"
Vừa nói ra khỏi miệng liền sửng sốt.
Thanh âm hơi mang sắc thái tìиɧ ɖu͙©, ngọt nị đến mức làm người miên man bất định.
May mắn khoảng cách từ cửa quá xa nên truyền đi không quá rõ ràng, Hạ Vinh nghe được cũng không phát hiện có điều gì không đúng: "Không có việc gì đi? Lâu như vậy cũng chưa ra, anh còn tưởng rằng em té ngã."
"Không...... Không có việc gì...... Em không tìm thấy quần áo, vừa mới tìm được, em sắp thay xong rồi ạ."
"Ừm, anh đi xuống chờ em."
Chờ Hạ Vinh đi rồi, Diệp Nhất Sâm thở phào một hơi, ngồi dậy cùng Hạ Trường Sinh liếc nhau.
Có khúc nhạc đệm này, Diệp Nhất Sâm cũng từ tìиɧ ɖu͙© tỉnh lại, khôi phục lý trí: "Trường Sinh...... Em phải đi xuống."
Cậu nhìn Hạ Trường Sinh còn cứng có chút hối hận. Đừng nói Hạ Trường Sinh, cả cậu cũng muốn tiếp tục, l*и da^ʍ làm được một nửa vẫn còn ngứa.
Hạ Trường Sinh không nói gì thêm, từ sô pha đứng dậy.
Diệp Nhất Sâm thở dài, để hai đùi trần trụi mở cửa phòng để quần áo ra, thật cẩn thận ngó ra bên ngoài nhìn, xác nhận Hạ Vinh thật sự không còn ở đó mới đi ra ngoài, dùng khăn ướt chà lau chất lỏng giữa hai chân.
Khăn ướt có chút lạnh lẽo cọ qua bộ vị kiều nộn làm cậu giật mình một chút. Bươm bướm còn mẫn cảm, chỉ cần lau nhẹ cũng chịu không nổi, chạm vào một cái liền tê dại.
Làm, làm sao bây giờ...... Nếu cao trào cũng không đến mức khó chịu đến như vậy, nhưng mà không có thời gian.
Ngay lúc cậu đang buồn rầu, Hạ Trường Sinh bỗng nhiên đi tới, ngựa quen đường cũ mở tủ quần áo, lấy cây gậy mát xa được cất giấu ra.
Diệp Nhất Sâm có chút mờ mịt.
Gậy mát xa được Hạ Trường Sinh cố ý an trí từ lúc hoàn thành nhiệm vụ liền không được sử dụng nữa, đây là muốn làm gì?
"Anh...... Á a!"
Hạ Trường Sinh cắm gậy mát xa vào l*и, lỗ nhỏ hư không sau khi được lấp đầy lại không dứt ngứa cùng cơ khát, bọc gậy mát xa cắn nuốt.
"Làm như vậy đỡ hơn chưa?" Hạ Trường Sinh hỏi.
Diệp Nhất Sâm nói không nên lời, thì ra mình đã bị hắn nhìn thấu.
Nhưng như vậy thật là thoải mái cho nên cậu không có cự tuyệt, cam chịu để gậy mát xa cắm vào.
Một lúc sau, Hạ Trường Sinh cố ý lấy cho cậu qυầи ɭóŧ tam giác, như vậy có thể nâng gậy mát xa, không đến mức làm nó tuột ra, sau đó mặc áo quần dài cùng áo khoác cho cậu.
Vốn dĩ hắn còn muốn đeo khăn quàng cổ cho Diệp Nhất Sâm nhưng lại bị cự tuyệt.
"Được rồi mà, ấm áp quá...... Sẽ nóng."
Hạ Trường Sinh buông tay.
Diệp Nhất Sâm trộm liếc bộ phận dưới thân vẫn còn tinh thần phấn chấn vài lần, ngượng ngùng hỏi: "Nơi này, nơi này của anh, làm sao bây giờ?"
Hạ Trường Sinh cầm lấy quần áo của cậu vừa mới thay còn đang lưu lại hương vị: "Có cái này thì tốt rồi."
Diệp Nhất Sâm: "......"
Hiểu được ý của Hạ Trường Sinh, cậu đỏ bừng mặt: "Em, em đi đây."
Cậu để lại Hạ Trường Sinh tự mình giải quyết, kẹp gậy mát xa giữa hai chân đi xuống lầu.
"Đi thôi." Hạ Vinh nói.
"Vâng." Diệp Nhất Sâm miễn cưỡng lộ ra một nụ cười mỉm, bị hắn dắt tay ra cửa, không cách nào tập trung tinh thần, không được tự nhiên mà co rút đóa hoa lại.
Cậu hối hận......
Vốn tưởng rằng ăn gậy mát xa sẽ dễ chịu một chút, nhưng nào ngờ vừa động lên, gậy mát xa ở huyệt nội hoạt động kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, cảm giác tồn tại thật sự quá mãnh liệt.
Hạ Vinh ở bên cạnh nói với với cậu điều gì cậu cũng không nghe được, chỉ có thể gật đầu "vâng vâng" mà ứng phó.
"Có phải mệt rồi hay không? Em mới đi một lát liền đỏ mặt." Hạ Vinh chạm gương mặt đang nóng lên của cậu.
"Vâng, đúng vậy......" Diệp Nhất Sâm miễn cưỡng cười vui, cắn môi ngăn chặn thanh âm.
Hức...... Gậy mát xa lại đỉnh tới rồi......
Hạ Vinh mang cậu trở về, nhưng một thai phụ, một người bệnh không đi nhanh được, Diệp Nhất Sâm cảm thấy quá trình tản bộ hôm nay thật sự quá sức, mỗi bước đi lại làm gậy mát xa đỉnh vào sâu bên trong một chút.
Lúc này đang chạng vạng tối, ngẫu nhiên cũng có người qua đường, bọn họ và Hạ Vinh cũng không biết trong động nhỏ của Diệp Nhất Sâm chứa gậy mát xa, còn đang động dục.
Cậu quá xấu xa...... Làm sao có thể cắm gậy mát xa rồi ra cửa chứ?
Diệp Nhất Sâm mắng chính mình không biết xấu hổ, nhưng lại không thể không thần phục với kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng kɧoáı ©ảʍ gậy mát xa mang đến cho mình.
Cậu cũng không biết mình về đến nhà bằng cách nào, vào toilet cởϊ qυầи lót mới lại bị làm dơ, cầm gậy mát xa thọc vào rút ra, không bao lâu liền nức nở nghênh đón trận cao trào tới.