Diệp Nhất Sâm bị hai người đồng thời đùa bỡn đến mất sức, ôm một hồi lâu mới có sức lực đứng lên.
"Đều...... Trở nên nhớp nháp rồi" Diệp Nhất Sâm sờ bộ ngực đầy nước miếng, lại nhìn hạ thân còn đang chảy nước cũng không biết nên làm thế nào cho phải, lại ủy khuất khóc lên.
"Lại khóc." Hạ Trường Sinh có chút bất đắc dĩ, dùng nụ hôn an ủi cậu.
"Thường Tiếu giúp mẹ nhỏ liếʍ sạch sẽ là được mà." Hạ Thường Tiếu lập tức ngồi xổm xuống, vùi đầu giữa hai chân Diệp Nhất Sâm liếʍ láp. Duỗi lưỡi dài ra liếʍ phần bên trong đùi, một đường liếʍ đến chân tâm, dường như muốn liếʍ sạch sẽ nước da^ʍ, hút đến cực kỳ vui sướиɠ.
Liếʍ xong dịch da^ʍ trong l*и, hắn còn muốn liếʍ lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn trên phần bụng lớn đang nhô ra, vẻ mặt hưởng thụ, người không biết còn tưởng rằng đang ăn sơn hào hải vị.
"Hức...... Lại chảy ra......" Đầu lưỡi Diệp Nhất Sâm bị hắn tùy ý liếʍ láp, du͙© vọиɠ mới ngừng lại lại bốc cháy lên, vách trong vừa tê dại vừa ngứa: "Tiểu âʍ ɦộ hỏng rồi...... Hỏng rồi ô ô......"
Không ngăn được nước da^ʍ.
Hạ Thường Tiếu thấy thế lập tức vui sướиɠ dùng lưỡi xâm nhập vào, chặn hết đám nước vào bên trong.
"Đi ra ngoài...... Mau rút ra đi nha!" Diệp Nhất Sâm hoài nghi hắn cố ý chơi xấu, l*и da^ʍ bị liếʍ lại bị đổ nước ngược trở lại không có chuyển biến tốt đẹp mà càng làm trầm trọng thêm khiến nó nóng lên, lưỡi đi vào vách thịt giống như là sống lại, lập tức cổ động siết chặt cái lưỡi mềm không bỏ, còn muốn nó liếʍ càng sâu vào chút.
Hạ Thường Tiếu còn muốn tiếp tục chơi xấu lại bị Hạ Trường Sinh lãnh đạm gọi một tiếng: "Thường Tiếu."
Hắn đành phải lưu luyến mà thu hồi đầu lưỡi.
"Hay là mẹ nhỏ cứ mặc như vậy đi, mặc cái qυầи ɭóŧ đang dơ này nè, đừng thay đổi, dù sao chờ đến buổi tối nó lại bẩn thôi." Hạ Thường Tiếu hài hước nói, rõ ràng biểu tình hồn nhiên như vậy, lời nói ra lại hoàn toàn tương phản, hư đến tột đỉnh.
Vì thế cuối cùng Diệp Nhất Sâm được hai người này giúp mặc quần áo trở lại, mà dưới quần áo là thân thể đang ướt dầm dề, vải dệt bị làm ướt kề sát khiến người mặc không thể không để ý.
Thời gian kế tiếp gian nan cực kỳ, Diệp Nhất Sâm liên tiếp muốn trộm thay ra nhưng bị anh em hai người nhìn chằm chằm, sợ sẽ phải chịu trừng phạt quá mức đành ngoan ngoãn chịu đựng như vậy tới lúc cơm chiều.
"Anh cảm giác như ngủ không đủ, hiện tại vẫn còn muốn ngủ tiếp." Hạ Vinh ngồi bên cạnh Diệp Nhất Sâm ngáp một cái.
"Thân thể của anh muốn nghỉ ngơi là bình thường, uống nước ấm trước đi." Đại để là cảm thấy áy náy cùng chột dạ, lại cố kỵ thân thể ốm yếu của Hạ Vinh, trước mặt Hạ Vinh, thanh âm Diệp Nhất Sâm khi nói chuyện vô cùng mềm nhẹ, còn sẽ chủ động chăm sóc.
Trong chốc lát, cậu giúp Hạ Vinh rót nước, lúc thì giúp Hạ Vinh gắp đồ ăn, vội đến mức ngay cả đồ ăn gắp cho mình cũng không ăn được mấy, hoàn toàn quên trên bàn cơm còn có một đôi song sinh sắc mặt khó coi.
Cơm nước xong, Hạ Vinh muốn Diệp Nhất Sâm đi ra ngoài tản bộ với mình, đi một vòng trở về liền mệt mỏi, lại bởi vì tác dụng phụ của thuốc nên cực kỳ thích ngủ, sớm lên giường đi ngủ.
"Em vất vả rồi." Hạ Vinh ở trên giường ôm cậu, vuốt bụng lớn: "Mang thai lại còn phải chăm sóc anh."
"Không sao đâu." Diệp Nhất Sâm nói.
Hạ Vinh hôn lên trán cậu, nhắm mắt lại liền ngủ.
Sau khi Diệp Nhất Sâm thấy hắn ngủ say, nhẹ nhàng thở ra. Vợ chồng cùng chung chăn gối thân thiết là không thể tránh khỏi, vốn dĩ cậu còn có chút lo lắng nhưng dựa theo tình huống thân thể của Hạ Vinh hiện tại mà nói, thật sự là có tâm nhưng vô lực.
Bên cạnh người là tiếng ngáy rất nhỏ của nam nhân, Diệp Nhất Sâm giật giật, phát hiện mặc dù Hạ Vinh ngủ rồi, vòng tay ôm người cũng lớn nhưng mình lại không thoát ra được, dùng lực mạnh lại sợ đánh thức hắn dậy cho nên đành phải tiếp tục nằm trong ổ chăn ấm áp. Bỗng nhiên cậu cũng có chút mệt nhọc, có điều....
Ngón tay dưới chăn lén lút sờ xuống, sờ thấy quần ngoài ướt đẫm đành hơi nâng eo lên, cởϊ qυầи ra.
Sau đó tạm chấp nhận dùng qυầи ɭóŧ lau qua hạ thân, vo thành một cục ném xuống dưới giường, lại mặc quần dài vào.
Cứ như vậy đi...... Tỉnh lại rồi dọn.
Thật sự là hơi mệt.
Hệ thống: "Bae ới? Cậu quên ước định với cặp song sinh rồi hả?"
Diệp Nhất Sâm: "...... Mặc kệ."
Hôm nay bị làm cho đủ mệt mỏi, cậu mới không thèm đi thực hiện cái ước định quỷ này. Với lại mình đang ngủ bên người Hạ Vinh, cậu cũng không tin cặp song sinh này còn có thể trói cậu lại, trừng phạt thì trừng phạt đi, để mai tính.
Nghĩ như thế, Diệp Nhất Sâm ném băn khoăn lại sau đầu, nhắm mắt chìm vào mộng đẹp.
-
"Ưʍ......"
Diệp Nhất Sâm lâm vào một giấc mộng kỳ quái, dường như cậu bị cái gì đó trói lại không thể động đậy. Dây thừng đang siết chặt thân thể giống như có sinh mệnh, buộc chặt như xúc tu, vòng qua đùi cậu kéo lên phía trên, mở rộng hai đùi ra, còn có một cái dây thừng buộc giữa háng.....
"A...... Đừng sờ......" Trong lúc ngủ mơ, cậu kinh hô ra tiếng, miệng bỗng nhiên bị cái gì ngăn chặn, rốt cuộc cũng tỉnh.
Trong phòng ngủ không có bật đèn, trước mắt một mảng hắc ám nhưng có thể nghe được tiếng thở dốc.
Không phải là Hạ Vinh, chẳng lẽ....
"Tỉnh rồi?" Là Hạ Trường Sinh, hắn ghé vào phía trên Diệp Nhất Sâm hôn cậu.
"Mẹ nhỏ trộm cởϊ qυầи lót, không ngoan." Hạ Thường Tiếu đang ở dưới thân Diệp Nhất Sâm, ấn đùi sang hai bên, dươиɠ ѵậŧ hung mãnh dưới háng đang cọ xát l*и da^ʍ.
"Hức!" Diệp Nhất Sâm run rẩy.
Vẫn còn dư vị giữa trưa bị chơi qua, âm đế còn đang sưng múp, bị qυყ đầυ ấm áp của nam nhân đỉnh một cái liền lập tức run lên, có kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt. Lỗ nhỏ từng chút một bị cọ mở như bào ngư đã trưởng thành, còn chảy nước.
Ý thức cậu như bị đóng băng, hành động ngăn cản đầu lưỡi Hạ Trường Sinh xâm nhập cũng buông lỏng ra, bị người liếʍ lưỡi cùng hàm trên, cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân.
Ha...... Thật thoải mái......
Tiếng rêи ɾỉ bị Hạ Trường Sinh ngăn lại trở nên mơ hồ, chỉ có giọng mũi và tiếng thở dốc tăng thêm.