Ông Xã Hung Mãnh

Chương 7

Cái mũi của người đàn ông cao thẳng, đang để ở giữa vườn cỏ mọc um tùm.

Thỉnh thoảng sẽ cọ vào âm đế nhô lên…

Cũng may… Đã tắm…

Chuyện này là trấn an lớn nhất của Giang Ninh.

“A… Đã không còn… Đau…”

“Đau… A Liệt… Em đau…”

“Đã không còn… Thực sự không còn nữa… Ô ô ô…”

Môi âʍ ɦộ bị lôi kéo, chua xót khó nhịn.

Vách trong như bị mυ'ŧ khô, không ngừng mấp máy phản kháng.

Cô thực sự không được…

Nhưng mà dưới người, truyền tới giọng nói khàn khàn của người đàn ông.

“Em nói dối.”

“Còn nữa.”

“Anh còn muốn liếʍ.”

Từng câu đập thật mạnh lên l*иg ngực của Giang Ninh, khiến cô không có chỗ để ẩn nấp.

“A Liệt… A…”

Bốp!

Cùng với tiếng kêu kinh hãi của Giang Ninh, kèm theo đó là tiếng bàn tay vang dội.

Bàn tay của người đàn ông thô ráp, giống y như quạt hương bồ lập tức đánh lên mông thịt trắng nõn.

Cái mông vểnh mượt mà, giống y như ruộng lúa chín vàng bị gió thổi qua, lay động từng cơn.

Cũng vừa lúc đánh vào Giang Ninh, không thể chịu được cảm giác thẹn trong lòng.

Cho dù kết hôn bao nhiêu năm, bị Chu Liệt đánh mông, cô vẫn không nhịn được toàn thân căng cứng.

Ngón chân tuyết trắng dùng sức cuộn tròn lại, ở không trung vô lực lắc lư.

Lòng bàn tay của Chu Liệt nóng bỏng, vừa đánh vừa xoa.

Môi lưỡi của không ngừng nuốt, dùng sức mυ'ŧ vào, giống như muốn hút đi hồn phách của Giang Ninh.

Cứ thế, kɧoáı ©ảʍ dần tích lũy lại.

“Ừm… A… A Liệt…”

Cùng với gọi tên của Chu Liệt, Giang Ninh nhắm chặt mắt lại, lông mi thật dài hơi run rẩy.

Trong cơ thể, lại là kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt giống y như sóng biển.

Cô… Cô… Cô… Bị liếʍ tới cao trào.

Đều do đầu lưỡi và bàn tay của Chu Liệt ban tặng.

Trong cao trào, cơ thể tuyết trắng run rẩy như co rút lại, cái bụng nhỏ liên tục phập phồng.

Hoa huyệt siết chặt mãnh liệt.

Ngay sau đó phun ra càng nhiều, càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ hơn.

Đôi mắt của Chu Liệt tỏa sáng, âm thanh liếʍ mυ'ŧ từng cái càng thêm vang dội.

Chu Liệt liếʍ môi mỏng bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt, cuối cùng cũng hết khát.

Mà hoa huyệt của người phụ nữ…

Cũng bị liếʍ mở hoàn toàn.

Anh thử cắm ba ngón tay vào, thực khít.

Nhưng mà Chu Liệt đã không còn kiên nhẫn, côn ŧᏂịŧ dưới háng đã sớm cứng rắn như sắt, khó mà kìm nén nổi.

Giang Ninh xụi lơ ở trên sô pha.

Vừa mới cao trào xong, cô lười tới mức không muốn cử động một ngón chân.

Cô càng mặc kệ hiện giờ cô có dáng vẻ dâʍ đãиɠ gì.

Dù sao… Tư thế cảm thấy xấu hổ hơn, đều bị người đàn ông này từng đùa nghịch.

Không thiếu lần này…

Trong khi cô đang thở dốc, nghe thấy tiếng cởϊ qυầи áo.