Translator: Nguyetmai
"Đàn chị, thế này nghĩa là tôi thắng đúng không?"
Hàn Sâm đi tới, mỉm cười hỏi Kỷ Yên Nhiên. Vừa tới trường quân đội đã có một đàn chị xinh đẹp thế này làm bạn gái, đúng là chuyện rất đáng để tự hào.
"Cậu dùng 'tool hack', không thể tính được." Kỷ Yên Nhiên oán giận nói.
"Tool hack á?" Hàn Sâm ngẩn ra một lúc.
"Cậu còn giả bộ nữa à? Cản tôi ăn điểm với tỉ lệ trăm phần trăm thế này, gian lận trắng trợn như thế ai mà không biết chứ? Nếu không dùng 'tool hack' thì sao mà được như thế!"
Kỷ Yên Nhiên bĩu môi, bộ dạng như thể đang nói: "Chị đây đã nhìn thấu trò gian lận của cậu rồi."
"Tôi căn bản không biết tool hack là gì hết." Hàn Sâm nhún vai đáp.
"Cậu cứ đóng kịch tiếp đi."
Kỷ Yên Nhiên vẫn khẳng định khi nãy Hàn Sâm đã dùng tool hack.
"Nếu như chị không tin thì chúng ta có thể đấu lại." Hàn Sâm đề nghị.
"Cậu đã bật hack thì có chơi bao nhiêu lần cũng thế thôi." Kỷ Yên Nhiên bĩu môi khinh thường.
Hàn Sâm dở khóc dở cười: "Máy truyền tin của tôi đây, chị có thể tự mình kiểm tra thử, xem tôi có dùng 'tool hack' hay không."
"Tôi không rành về mấy thứ này, ai mà biết được cậu giấu tool hack ở chỗ nào chứ."
Kỷ Yên Nhiên vẫn khẳng định Hàn Sâm dùng tool hack, suy nghĩ của cô cũng không phải là không có lý, bản lĩnh cỡ này đúng là rất giống dùng tool hack.
Khả năng phán đoán và phản ứng của hắn quá nhanh, điểm này thì đến cả Y Đông Mộc cũng không thể sánh nổi chứ đừng nói là Kỷ Yên Nhiên.
Hàn Sâm cảm thấy mình đúng là oan ức quá đỗi, nhưng không biết phải kêu cùng ai. Dù hắn nói như thế nào thì Kỷ Yên Nhiên cũng không chịu tin là hắn không hề dùng tool hack.
"Vậy phải làm như thế nào thì chị mới tin tôi không xài tool hack đây?" Hàn Sâm nhún vai, bất đắc dĩ hỏi.
"Chuyện này rất đơn giản, chờ sau khi tới trường học chúng ta sẽ thi đấu lại một trận trên thiết bị chuyên nghiệp của trường. Nếu như cậu thắng thì tôi sẽ xem như cậu không dùng tool hack, cũng sẽ thực hiện lời hứa lúc trước."
Kỷ Yên Nhiên nói như đinh đóng cột. Cô khẳng định Hàn Sâm dùng "tool hack", nhưng khi chơi trên thiết bị chuyên dụng của trường học thì "tool hack" cũng vô dụng, cậu ta sẽ lập tức lòi đuôi.
"Được, cứ quyết định như vậy đi." Hàn Sâm cười nói: "Nhưng dù sao thì chị cũng phải nói cho tôi biết tên của chị chứ?!"
"Tôi là Kỷ Yên Nhiên, cậu tới trường học hỏi thăm là sẽ biết được tôi ở đâu."
Kỷ Yên Nhiên cho là Hàn Sâm gian lận, bản lĩnh thật của hắn chắc chắn không phải đối thủ của cô, cho nên thoải mái nói tên thật của mình cho Hàn Sâm biết.
"Tên hay thế." Hàn Sâm cười nói.
"Hừ, nhưng nếu cậu muốn vào trường để thi đấu với tôi thì trước tiên phải thi đỗ vào Hắc Ưng mới được, trường chúng tôi không cho người ngoài vào đâu." Kỷ Yên Nhiên thầm nghĩ trong lòng.
Hàn Sâm không quấy rầy Kỷ Yên Nhiên nữa, trở lại ghế ngồi của mình tiếp tục chơi Bàn tay của Thượng Đế phiên bản đối chiến.
Hắn vốn thấy thú vị nên mới chơi với Kỷ Yên Nhiên một chút, chứ không cho rằng chỉ thắng một trận đấu là có được một cô bạn gái xinh đẹp như thế, nên hắn cũng không để ý lắm.
Dù Kỷ Yên Nhiên rất đẹp, nhưng Hàn Sâm đã từng tiếp xúc với những người không thua gì cô như Tần Huyên và Dương Mạn Lệ. Cho nên hắn cũng không cảm thấy bị hớp hồn hay choáng ngợp gì, chỉ thấy dung mạo của cô ngọt ngào đáng yêu, tính tình lại thú vị mà thôi.
Kỷ Yên Nhiên lại không có lòng dạ nào để chơi tiếp cả, cô trừng mắt với Hàn Sâm một cái rồi đi vào phòng nghỉ, định ngủ một giấc.
Hàn Sâm mải mê chơi đối chiến Bàn tay của Thượng Đế, chuyến đi vũ trụ đường dài cũng không còn chán nữa. Chỉ là cả hành trình hắn không gặp lại Kỷ Yên Nhiên nữa, mãi cho tới khi phi thuyền đáp xuống hành tinh Phi Ưng thì mới thấy Kỷ Yên Nhiên kéo hành lý đi lên một chiếc phi cơ tư nhân xa hoa, trước khi đi còn trừng mắt với hắn.
Hàn Sâm cũng không để bụng, hắn đi tới khách sạn Tần Huyên đã đặt trước cho mình đợi ngày diễn ra kỳ thi tuyển sinh của trường quân đội Hắc Ưng.
Trường quân đội hiện giờ đã khác hẳn mấy trăm năm trước, không có chuyện anh thi xong thì mới điền nguyện vọng. Bất kể anh muốn thi vào trường quân đội nào đi nữa thì đều có thể đăng ký trong thời gian tuyển sinh, chỉ cần đủ yêu cầu là có thể trở thành một học sinh của trường.
Với thực lực của Hàn Sâm hiện giờ, cho dù tự mình tham gia thi thì cũng sẽ đỗ. Nhưng hắn được Tần Huyên đề cử, có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đặc biệt, yêu cầu các mặt đều thấp hơn thí sinh bình thường rất nhiều, nhưng yêu cầu đối với kỹ thuật bắn tên lại rất cao.
Đây không phải chuyện khó với Hàn Sâm, hắn khống chế sức mạnh của bản thân ở trình độ đạt tiêu chuẩn của kỳ thi tuyển này, kỹ thuật bắn tên mà hắn thể hiện cũng không xuất sắc vượt trội gì, chỉ vừa đủ đạt chuẩn mà thôi.
Dù như vậy, nhưng kỹ thuật bắn tên mà Hàn Sâm thể hiện ra đã có thể nằm trong top 10. Ở thời đại này rất ít người tập bắn tên, dù ở trong vùng đất được thần bảo hộ thì xạ thủ cũng luôn thuộc nhóm binh chủng cao cấp. Nhưng trong Liên minh, bất kỳ một tay bắn tỉa nào dùng vũ khí hiện đại cũng có thể làm thịt xạ thủ, độ khó để học hai môn này lại chênh lệch rất lớn.
Trừ khi là quân nhân được bồi dưỡng đặc biệt, nếu không rất ít người tự đi luyện bắn cung, người có bản lĩnh giỏi thì càng ít hơn nữa.
Sở dĩ trường quân đội Hắc Ưng đặc biệt tuyển học sinh bắn cung là vì xếp hạng hệ bắn cung của trường quân đội Hắc Ưng luôn đứng chót trong số các trường quân đội của Liên minh, đây là một sỉ nhục lớn với ngôi trường có tiếng như Hắc Ưng. Chính vì vậy nhà trường mới đặc biệt tuyển vài học sinh có tài bắn cung về để vực dậy hệ bắn cung.
Sau khi thuận lợi thi đỗ vào trường quân đội Hắc Ưng và hoàn thành thủ tục nhập học, từ nay về sau Hàn Sâm chính là một học viên của trường quân sự.
Hàn Sâm gọi điện báo tin cho mẹ mình hay, La Tố Lan đầu dây bên kia mãi không nói gì, Hàn Sâm còn nghe thấy tiếng nức nở rấm rứt.
"Con trai mẹ đỗ rồi!"
Hồi lâu sau La Tố Lan vừa cười vừa khóc thốt lên một câu, trong đó ẩn chứa biết bao đắng cay và chua xót.
Hàn Sâm nghe xong thì hai mắt đỏ hoe. Bao năm qua mẹ của hắn thật sự đã chịu đựng quá nhiều uất ức.
Sau khi báo tin cho mẹ xong, Hàn Sâm lại gọi tới máy truyền tin của Tần Huyên. Nghe được kết quả, Tần Huyên chỉ cười khẽ rồi nói: "Chúc mừng cậu! Tôi đã làm xong thủ tục nhập đội giúp cậu. Từ giờ trở đi, cậu chính là người của tôi rồi!"
"Trạm trưởng Tần, rốt cuộc tiểu đội của chúng ta là gì thế?" Hàn Sâm tò mò hỏi.
"Bảo mẫu." Giọng điệu của Tần Huyên nghe là lạ.
"Bảo mẫu?"
Hàn Sâm ngẩn ra một lúc, chưa hiểu tiểu đội hành động đặc biệt này thì dính dáng gì với nghề bảo mẫu.
"Nhiệm vụ của chúng ta chính là bảo vệ những đứa trẻ đặc thù, giống như Nguyên thiếu gia và Khánh thiếu gia mà cậu quen đấy, họ chính là một trong những mục tiêu phục vụ của chúng ta. Nhờ vào việc bảo vệ những người này trong vùng đất được thần bảo hộ, chúng ta sẽ nhận được những món thù lao kếch xù. Ví dụ như thẻ Thánh Đường cấp S không thể mua được trên thị trường chẳng hạn, chỉ cần cậu thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ thì có thể dùng phần thưởng nhiệm vụ để đổi lấy thẻ Thánh Đường cấp S." Tần Huyên giải thích, sau đó lại nói: "Còn vài thủ tục cần chữ ký của cậu, cũng có vài điều cậu cần phải nhớ kỹ, chút nữa gặp trong thành bảo hộ thì tôi sẽ nói tiếp."
"Vậy còn người nhà của tôi…" Hàn Sâm hỏi tới vấn đề quan trọng nhất.
"Tôi đã báo lên trên rồi. Trong vòng một tuần, mẹ và em gái của cậu sẽ được đưa vào tầm bảo vệ của quân đội, trừ khi cậu và Thần Thiên Tử có thù sâu như bể gì đó, khiến anh ta phát cuồng làm ra những chuyện ngu ngốc, nếu không thì người nhà của cậu sẽ an toàn tuyệt đối trong Liên Minh, điểm này thì cậu cứ việc yên tâm." Tần Huyên trịnh trọng hứa hẹn.
"Nếu như Thần Thiên Tử nổi điên thật thì sao?" Hàn Sâm hỏi thêm.
"Anh ta không dám đâu!" Tần Huyên từ tốn trả lời, nhưng trong giọng nói lại vô cùng tự tin.