Translator: Nguyetmai
Sáng hôm sau, Hàn Sâm đi tàu đến trạm dịch chuyển, trên xe có không ít người cũng đến trạm dịch chuyển như hắn.
Người bình thường không mua nổi trang bị dịch chuyển trong nhà, chỉ có thể tiến vào không gian vùng đất được thần bảo hộ thông qua trạm dịch chuyển.
Hôm nay tài xế lái tàu khá nóng tính, Hàn Sâm đang nghĩ xem mình nên làm gì sau khi vào thế giới được thần bảo hộ thì tàu lại rung lắc dữ dội, khiến cho nhiều người lảo đảo ngã nhào ra.
Hàn Sâm đang tập trung suy nghĩ nên bất giác bổ nhào về phía trước, thoáng cái đãđâm sầm vào thứ gìđấy rất mềm mại.
Hàn Sâm vô thức giơ tay bắt lấy thứ gìđóđểđứng vững lại, nhưng hắn lập tức cảm giác không ổn, vì chỗ mà tay hắn bắt phải rất mềm mại và co giãn.
Lúc này Hàn Sâm mới phát hiện là mình đãđâm sầm vào lưng của một cô gái mặc quân phục, người hắn dán sát lên lưng và mông của côấy, hai tay thì tóm lấy ngực của người ta.
"Khốn kiếp!"
Cô gái mặc quân phục nọ tức giận quát lạnh một tiếng, trở tay thúc cùi chỏ thật mạnh về phía mặt của Hàn Sâm, một cú này vừa nhanh vừa mạnh, nếu mà trúng thật thì Hàn Sâm chỉ còn đường nát mặt.
Hàn Sâm bất giác giơ tay lên đỡ, ngay sau đó hắn cảm thấy một lực tác động cực mạnh đánh lên tay mình, phải lùi lại vài bước mới đứng vững được.
Cô gái mặc quân phục nọ thuận thế xoay lại, trừng mắt lườm Hàn Sâm, nhưng vừa nhìn thoáng qua thì cô lập tức giật mình bật thốt: "Là cậu... Tên cuồng..."
"Tần Huyên!"
Cô gái mặc quân phục nọ không nói hết cả câu, nuốt lại chữ sau cùng vào bụng, nhưng chính Hàn Sâm cũng giật mình kêu tên cô. Thật không ngờ cô gái mặc quân phục này lại chính là Tần Huyên, người đã hại hắn trở thành tên cuồng mông.
Hàn Sâm thật sự không thể ngờ Tần Huyên cũng ở hành tinh Lạc Gia này, hơn nữa trông có vẻ côấy đã nhập ngũ tòng quân, thân phận hiện tại là một quân nhân.
Trong Liên minh, thân phận quân nhân cũng chẳng hiếm gì, cư dân hợp pháp của Liên minh đến hai mươi tuổi đều cần đi nghĩa vụít nhất năm năm. Đến khi Hàn Sâm hai mươi tuổi, nếu như không có gìđặc biệt xảy ra thì hắn cũng sẽ trở thành một quân nhân.
Tần Huyên tất nhiên là nhận ra Hàn Sâm, nhưng cô cũng không ra tay nữa, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng và ghét bỏ lăm lăm nhìn hắn.
Hàn Sâm thầm cười khổ: "Chắc là cô nàng này cho là mình cốýđây mà, cũng khó trách, mình vốn lỡđâm trúng mông côấy, bây giờ lại... nếu mình mà là côấy thì chắc cũng chẳng tin đối phương trong sạch."
"Liên minh có biết bao nhiêu là hành tinh, sao lại để Tần Huyên đến hành tinh Lạc Gia này chứ? Lại còn trùng hợp để mình gặp phải rồi xảy ra chuyện thế này nữa."
Hàn Sâm thầm than thở, nhưng giờ cũng hết cách, đành đi bước nào hay bước đấy thôi.
Trong Liên minh đương nhiên không thể tùy tiện ra tay làm hại người khác, Tần Huyên cũng không muốn gây rối loạn, nên chỉ trừng Hàn Sâm thôi chứ không làm gì nữa.
Hàn Sâm bị trừng đến sợ, sau khi đến trạm dịch chuyển thì hắn lập tức bước xuống khỏi tàu, nào ngờ Tần Huyên cũng xuống theo.
"Cậu đúng làđánh chết cái nết không chừa, ban đầu tôi còn tưởng là cậu vô tình, không ngờ cậu lại là kẻđáng ghét như thế." Tần Huyên hung tợn trừng mắt nhìn Hàn Sâm rồi nói.
"Khi nãy cô cũng thấy tàu bị lắc mạnh mà, ai cũng mất đà ngã dúi dụi như tôi, tất cả chỉ là trùng hợp thôi." Hàn Sâm cười khổ giải thích.
"Nếu cậu là tôi thì cậu có tin không?" Tần Huyên lạnh lùng vặc lại.
"Thế giờ cô muốn thế nào đây?"
Hàn Sâm hỏi Tần Huyên, dù sao thì côấy cũng cho rằng hắn là một thằng khốn rồi, có giải thích kiểu gì cũng thế, ai bảo mọi chuyện lại trùng hợp như thế làm gì.
"Cậu đúng làđồ mặt dày, làm chuyện bậy bạ như thế mà còn không hối hận chút nào, nhìn là biết đã làm quen tay rồi."
Tần Huyên thấy Hàn Sâm không cóý hối lỗi thì lại nổi đóa: "Cậu tưởng tôi đưa cậu đến chỗ cảnh sát thì chỉ bị cảnh sát mắng một trận là xong ư? Không dễ thếđâu, nơi này tôi không thể tự tay dạy cho cậu một bài học, nhưng trong vùng đất được thần bảo hộ thì lại khác. Không phải cậu định đến đóà? Tôi chờ cậu."
Tần Huyên nói xong liền xoay người đi thẳng về phía trạm dịch chuyển.
Hàn Sâm cười khổ, chuyện đến nước này rồi, hắn có giải thích cũng thế. Nhưng hắn cũng không thể không vào vùng đất được thần bảo hộ nữa, đành cắn răng đi về phía trạm dịch chuyển.
"Chào trạm trưởng Tần."
Tần Huyên vừa đến trước trạm dịch chuyển, quân nhân đứng hai bên lập tức cúi chào cô.
Hàn Sâm lảo đảo một cái, mở to hai mắt nhìn Tần Huyên với vẻ không dám tin, chỉ muốn khóc ròng mà thôi.
Trạm dịch chuyển thuộc phạm vi quản lý của quân đội, mỗi trạm dịch chuyển đều có một đội quân trúđóng, trạm trưởng chính là sếp của đội quân này.
Hàn Sâm cũng từng nghe chuyện trạm trưởng tiền nhiệm bịđiều đi, trạm trưởng mới đãđến đảm nhiệm, nhưng có nằm mơ hắn cũng không ngờ trạm trưởng mới lại là Tần Huyên.
Hàn Sâm có cảm giác chẳng lành, như thể những ngày an nhàn của mình sắp chấm dứt rồi. Thân là trạm trưởng của trạm dịch chuyển, Tần Huyên hoàn toàn có thể biết được hắn ra vào trạm dịch chuyển lúc nào, nắm rõ mồn một về hành tung của hắn.
Dù Hàn Sâm có muốn đổi sang trạm dịch chuyển khác cũng không được, hành tinh này tổng cộng chỉ có ba trạm dịch chuyển, hai trạm khác đều ở xa tít, Hàn Sâm không thể tốn thời gian hai ngày để chạy đến trạm khác được.
Hàn Sâm chỉ có thể nhân dịp Tần Huyên đến văn phòng trạm dịch chuyển để vào vùng đất được thần bảo hộ trước một bước. Hắn hạ quyết tâm, lần này phải chờ Tần Huyên ra khỏi thành bảo hộ Cương Giáp rồi hắn mới lén quay về Liên minh.
Hàn Sâm cũng không cho Tần Huyên có cơ hội chặn đường mình, hắn mang theo thịt bọ cạp khôđã làm xong, trực tiếp rời khỏi thành bảo hộ Cương Giáp.
"Gần đây xúi quẩy thật đấy, hay là toàn bộ may mắn của mình đều dồn hết vào viên tinh thể màu đen kia rồi nhỉ?"
Hàn Sâm vừa đi vừa buồn bực nghĩ thầm.
Mới đi được không xa thì hắn đã thấy đám người Thần Thiên Tửđứng ở bên ngoài thành bảo hộ Cương Giáp, hình nhưđang bàn bạc chuyện gìđó.
Hàn Sâm chẳng rảnh rình nghe xem họ nói gì nên rẽ sang một hướng khác, nào ngờ lại nghe La Thiên Dương gọi hắn: "Thằng cuồng mông kia, lại đây tao bảo."
Tuy là không muốn, nhưng Hàn Sâm cũng không thể không quay lưng lại nhìn gã ta với vẻ khó hiểu.
"Gọi mày đấy? Đứng trơ ra đấy làm gì? Anh có chuyện tốt muốn giúp chú mày đây."
La Thiên Dương ngoắc tay gọi Hàn Sâm, khóe miệng nhếch lên nụ cười gian.
"Không cần đâu, tôi yếu lắm, chỉ có thể gϊếŧ sinh vật bình thường thôi, ngay cả sinh vật nguyên thủy cũng đánh không lại, sợ là chẳng giúp gìđược cho các người đâu."
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là La Thiên Dương chẳng cóý gì tốt lành.
"Mày bớt cái mồm lại đi, ngứa da à? Gọi mày thì mày cứ sang làđược, không thiếu phần ngon cho mày đâu."
La Thiên Dương đanh mặt, trừng mắt lườm Hàn Sâm một cái.