Nghe huyền ca mà biết nhã ý, Lý Huyền Cẩn minh bạch trong lòng nàng tính toán gì: “Muội trở về nghỉ ngơi đi.” Hắn vốn không trông cậy vào Minh Hủy có thể giúp hắn làm việc, buổi sáng hôm nay tới sau núi tìm nhân sâm không chỉ có Minh Hủy, nàng lưu lại thời gian coi như đã lâu.
Minh Hủy nghe xong, nàng chọc chọc cánh tay Thích Thiền.
Thích Thiền hướng mắt nhìn Lý Huyền Cẩn đang bất động: “Ta muốn đi sau núi.”
Minh Hủy đánh giá Thích Thiền một lát, thân thể A Thiền luôn không tốt như nàng, “A Thiền, ngươi không mệt sao?”
“Ta cảm thấy còn tốt.”
Minh Hủy cảm thấy A Thiền là người biết tự lượng sức mình, nếu nàng đã nói như vậy, hơn nữa sắc mặt nàng lúc này hồng nhuận, làn da trắng nõn, nàng ấy liền hướng huynh trưởng nhà mình nói: “Ngũ ca, huynh xem A Thiền đối với việc của huynh đều để bụng như vậy.” Về việc cải thiện quan hệ của Ngũ ca và Thích Thiền, Minh Hủy còn chưa chết tâm.
“Ta dùng xong rồi, ta đi trước.” Lý Huyền Cẩn buông đũa xuống.
Minh Hủy thấy thế, ngạc nhiên mà liếc mắt nhìn Thích Thiền một cái, Thích Thiền vỗ vỗ tay nàng: “Ta cũng đi sau núi.”
Mấy cái thị vệ ở sau núi tìm nhân sâm đều không phải người của Lý Huyền Cẩn mà chịu sự quản lí của triều đình. sắc mặt Lý Huyền Cẩn vẫn luôn lạnh lùng, vì thế mọi người tuy rằng cẩn thận làm việc, nhưng đều không hẹn mà cùng Lý Huyền Cẩn bảo trì khoảng cách nhất định, thậm chí đều nhìn không thấy bóng dáng Lý Huyền Cẩn. Lý Huyền Cẩn ngược lại không yêu cầu mọi người nhất thiết phải ở trong tầm mắt của hắn, nhưng Thích Thiền vẫn luôn đi theo phía sau Lý Huyền Cẩn, ở trong phạm vi tầm mắt của hắn. Dường như nàng rất muốn giúp hắn, cả ngày đều phi thường dụng tâm, thẳng đến khi mặt trời lặn, cũng chưa cùng hắn nói qua một câu.
Vẫn là Thanh Phong nhắc nhở Thích Thiền thời gian đã muộn, Thích Nhị cô nương nên trở về nghỉ ngơi. Thích Thiền mới xoa xoa cổ đau nhức, nhìn Lý Huyền Cẩn nói: “Điện hạ, A Thiền trở về nghỉ ngơi.”
Lý Huyền Cẩn không lên tiếng. Thích Thiền cười cười, hôm sau dùng dùng xong bữa sáng nàng lại tới sau núi, thời gian nàng tới không muộn, Lý Huyền Cẩn tới so nàng còn sớm hơn, Thích Thiền tiếp tục đi theo phía sau hắn.
Thẳng đến sau giờ ngọ, vẫn luôn cách hắn mấy thước Thích Thiền đi đến bên cạnh Lý Huyền Cẩn, hôm nay nàng mặc một chiếc váy mỏng màu vàng, yếm anh đào đỏ, tay áo bó thu eo, nhưng nhan sắc diễm lệ, giờ phút này đứng trên bụi cỏ khô có chút không hợp nhau.
Thích Thiền chuyển động cánh tay xong mới rũ xuống mắt nhìn Lý Huyền Cẩn nói: “Điện hạ, ngày mai phải xuống núi, ngài có thể bồi ta trò chuyện một lát được không?”
Lý Huyền Cẩn dừng động tác, ngước mắt nhìn Thích Thiền.
Giờ phút này Thích Thiền có chút ngượng ngùng: “Điện hạ, A Thiền nghĩ hôm nay muốn đi theo bên cạnh ngươi, cố tình chọn chiếc váy đẹp, bất quá nghĩ đến tiểu nữ là tới sau núi làm việc, đành phải chải búi tóc đơn giản nhất, hiện tại có phải có chút kỳ quái hay không?”
Xiêm y Thích Thiền màu sắc lộng lẫy, nàng trang điểm lại rất đơn giản, tóc đen được tết thành bím tóc dài, rũ ở trước ngực, trang điểm đơn giản như vậy lại càng lóa mắt, đặt ở trên người nàng, có một loại hài hòa dị thường.
Lý Huyền Cẩn không lên tiếng.
Thích Thiền thấy thế, lại cười một cái, nàng khom lưng đấm đấm hai chân: “Trước đó vài ngày A Thiền quỳ lâu, hai ngày nay còn không dừng đi lại, điện hạ, chân tiểu nữ có chút đau.” Nói đến nơi này, nàng nhìn Lý Huyền Cẩn ánh mắt đặc biệt chờ mong: “Điện hạ, ngài có thể đối A Thiền nói hai câu dễ nghe không?”
Lý Huyền Cẩn cười lạnh một tiếng, xoay đầu: “Không thể.”
Thích Thiền cười, thần thái sáng lạng mà nhìn chằm chằm hắn: “Điện hạ, lời nói của ngài tuy rằng không phải là lời A Thiền muốn nghe, nhưng thanh âm ngài thật dễ nghe, có thể nghe ngài nói chuyện, A Thiền cũng thực thỏa mãn.”
Lý Huyền Cẩn nắm chặt nắm tay, không đợi hắn lại làm ra bất luận động tác gì, Thích Thiền xoay đầu: “Điện hạ, tiểu nữ lại đi tìm nhân sâm.”
Nói xong nàng xoay người hướng địa phương vừa rồi chính mình đi đến, hai chân nàng đi lại có chút không thoải mái, một bước lại một bước, Lý Huyền Cẩn quét mắt nhìn liền thu hồi ánh mắt.
Thẳng đến hoàng hôn vẫn như cũ không thu hoạch được gì, Lý Huyền Cẩn để Thanh Phong đi thông báo cho mấy thị vệ không cần tìm nữa, nói xong hắn cũng không nhìnThích Thiền, chính mình nhấc chân đi trở về.
Thích Thiền chú ý tới động tác của Lý Huyền Cẩn, khi Lý Huyền Cẩn chuẩn bị rời đi, Thích Thiền đuổi theo hai bước, bắt lấy vạt áo hắn.
Lý Huyền Cẩn rũ mắt xuống, tay phải Thích Thiền còn quấn băng gạc, địa phương không có băng gạc cũng không còn trắng nõn như dĩ vãng, bên trên có một số vết đỏ nhỏ, hẳn là hai ngày này khi tìm nhân sâm bị nhánh cây hoa thảo diệp cứa bị thương.
Lý Huyền Cẩn không kêu Thích Thiền buông cổ tay hắn, hắn lạnh mặt trực tiếp dùng một cái tay khác gỡ tay Thích Thiền ra.
Cảm nhận được lực đạo mạnh mẽ truyền đến từ cổ tay, sắc mặt Thích Thiền có chút ủy khuất: “A Thiền vì điện hạ vất vả hai ngày, điện hạ đều không muốn đối tiểu nữ cười một cái sao? “
“Ta cũng không mời Thích Nhị cô nương hỗ trợ.” Lý Huyền Cẩn phát hiện Thích Thiền sức lực cũng không nhỏ, hắn thoáng tăng thêm lực, liền đem tay Thích Thiền gỡ ra, gỡ xong hắn lập tức xoải bước đi về phía trước, tựa hồ một khắc đều không muốn ở lại.
Thanh Phong đi theo sau Lý Huyền Cẩn, đi được mấy chục bước, Thanh Phong khẽ liếc mắt nhìn Lý Huyền Cẩn, thấp giọng nói: “Điện hạ, tay ngươi ……”
Nghe vậy Lý Huyền Cẩn cúi đầu xuống, sau đó liền thấy lòng bàn tay hắn có dấu vết màu đỏ, hắn rõ ràng vết máu nhàn nhạt này là như thế nào, nhưng hắn da dày thịt béo, những cành khô lá rụng trước nay không thể cắt qua làn da của hắn.
Lý Huyền Cẩn nắm chặt nắm tay: “Không sao.”
***
Bóng dáng Lý Huyền Cẩn đã đi xa, Thích Thiền mới trở về phòng, Hạnh Đường chuẩn bị nước cho tiểu thư nhà mình tắm gội, tắm gội xong liền giúp Thích Thiền thoa dược ở mu bàn tay, lòng bàn tay. Vết thương trên tay Thích Thiền không nghiêm trọng lắm, mấy ngày là có thể tốt, Hạnh Đường vẫn có chút lo lắng: “Cô nương, nô tỳ chuẩn bị bao tay cho người, người như thế nào không cần a.” Nàng biết làn da tiểu thư mềm, sau núi nhiều đồ vật sắc bén như vậy, nàng muốn tiểu thư đeo bao tay bảo hộ tay.
“Một chút vết thương nhỏ, mấy ngày là tốt rồi.” Thích Thiền lãnh đạm nói.
“May mắn ngày mai đã xuống núi, người cũng không cần lại đi sau núi.” Hạnh Đường nói.
“Ngày mai liền phải xuống núi.” Thích Thiền nhìn đôi tay đã được thoa dược tốt, ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói, “Tiến độ có chút chậm a.”
Hạnh Đường không nghe rõ Thích Thiền nói cái gì, “Cô nương người nói gì vậy?”
Thích Thiền đem cửa sổ đẩy ra: “Hạnh Đường, tối nay ta muốn ra ngoài một chuyến.”
“Ra ngoài? Cô nương người muốn đi đâu?” Hạnh Đường ngạc nhiên.
Thích Thiền tới giờ Tý từ trên giường bò dậy, sau đó ra ngoài. Nàng động tác nhẹ, đóng cửa phòng lại hướng sân viện gần nhất đi tới, nàng nương ánh trăng, rất nhanh liền rời khỏi sân.