Thẳng đến ước chừng qua non nửa canh giờ, một cỗ hương thơm quen thuộc truyền đến, Lý Huyền Cẩn nghe được thanh âm nữ nhân mang ý cười.
“Ngũ điện hạ, nghe nói trên Mai Sơn có dã hầu thông minh lanh lợi, thông hiểu nhân tính, ngài có từng gặp qua chưa?”
Lý Huyền Cẩn bước chân ngừng lại, rồi sau đó tăng nhanh tốc độ.
Nhưng ngay lúc này, bên cạnh vang lên tiếng kêu rên, hương thơm càng thêm mãnh liệt mà hướng hắn đánh úp lại, dư quang quét đến thân ảnh bích sắc đi phía trước đảo qua, mắt thấy đầu nàng sắp đâm vào tảng đá bén nhọn, Lý Huyền Cẩn theo bản năng kéo cánh tay nàng.
Đỉnh núi lạnh hơn so với dưới chân núi, nhưng hiện tại mới vừa rồi đi non nửa đường núi, Thích Thiền còn chưa khoác thêm áo choàng, ăn mặc nhẹ nhàng áo bó tay ngắn, tay hắn mới vừa rồi nắm trên cánh tay nàng, liền có thể cảm giác được cánh tay mềm ấm nhỏ yếu của nàng.
Lý Huyền Cẩn lạnh mặt thu hồi tay.
Thích Thiền cuối cũng ổn định thân thể đứng vững vàng, nàng liếc mắt nhìn nơi cánh tay Lý Huyền Cẩn chạm qua, ngẩng đầu cười nói: “Đa tạ Ngũ điện hạ.”
Leo núi gần một canh giờ, gò má nàng hơi có chút phiếm hồng, bất quá da thịt nàng tuyết trắng, ửng hồng giống như điểm phấn mặt vậy, nhiều thêm vài phần vũ mị quyến rũ, đến nỗi mấy viên mồ hôi mỏng trên trán kia giống như mật đào no đủ căng mọng nhiều nước mang theo vài giọt nước chưa khô, càng thêm có vẻ thủy nhuận ngon miệng.
Cho dù Thích Thiền có xinh đẹp bao nhiêu đi chăng nữa, Lý Huyền Cẩn đều lý trí cùng thanh tỉnh, hắn nhìn con ngươi nàng ngập ý cười, thần sắc lạnh hơn vài phần.
“Cô lại gạt ta?”
Tuy hắn chưa nói rõ nàng nơi nào lừa hắn, nhưng Thích Thiền không cần hỏi cũng biết hắn muốn nói cái gì, nàng lắc đầu: “Đương nhiên không có, vừa rồi là thật A Thiền không cẩn thận dẫm vào hòn đá, thiếu chút nữa té ngã.”
Lý Huyền Cẩn căn bản không tin: “Trên mặt cô không có chút nào sợ hãi.”
Thích Thiền mắt nhìn khối đá vừa mới thiếu chút nữa đem nàng vướng ngã kia, khom lưng nhặt nó lên: “Đó là bởi vì điện hạ ở bên người A Thiền, A Thiền liền yên tâm.”
Đem hòn đá chắn đường ném văng ra, mắt nàng thủy nhuận cười tủm tỉm mà nhìn Lý Huyền Cẩn: “Điện không thể bởi vì tiểu nữ không sợ hãi, liền cảm thấy tiểu nữ cố ý té ngã.”
Lý Huyền Cẩn nhìn nàng chằm chằm.
Thích Thiền có một đôi mắt hạnh thanh triệt thấy đáy, nhìn rất chân thành tha thiết.
Lý Huyền Cẩn quay đầu sải bước nhanh hướng lên núi mà đi, ước chừng mấy chục bước sau, tiếng bước chân quen thuộc lại cách hắn càng ngày càng gần, làn váy bích sắc xuất hiện ở trong tầm mắt hắn, Lý Huyền Cẩn lòng bàn tay buộc chặt, nhưng làn váy bích sắc lại lướt qua hắn, chưa dừng lại, ngược lại bảo trì tốc độ, nhanh chóng vượt qua hắn hướng phía trước mà đi.
Dọc đường núi Mai Sơn phong cảnh tú lệ, còn có rất nhiều cây cổ thụ mà bên ngoài khó có thể nhìn thấy được, nhưng đi hơn một canh giờ, mọi người đều cảm thấy mệt, liền tìm địa phương bằng phẳng, thoáng đãng để nghỉ ngơi.
Lý Huyền Cẩn tuy rằng không mệt, nhưng các nàng đều ngồi xuống, vì vậy cũng tìm một gốc cây dựa vào nghỉ ngơi, hắn cầm túi nước bên hông, mới vừa uống một ngụm liền phát hiện không còn nước, Lý Huyền Cẩn đóng túi nước lại.
Một lát sau, một túi nước đầy ắp xuất hiện trước mắt hắn, cầm túi nước là một bàn tay tinh tế trắng nõn.
“Điện hạ, nước.”
“Không cần.” Nói xong, hắn ngước mắt nhìn Thanh Phong, Thanh Phong hiểu ý, cởi túi nước bên hông xuống ném qua cho điện hạ nhà mình.
Hắn vừa mới tiếp được túi nước, giọng nữ nhân lại tấm tắc vang lên.
“Có vài người a, luôn muốn ra vẻ chính mình ôn nhu hiểu chuyện, ai ngờ bưng trà rót nước đây là việc mà tỳ nữ mới làm.” Nói chuyện chính là An Dương công chúa, hai mắt nàng hướng Thích Thiền nhìn qua, liền có thể minh bạch lời này nhằm vào ai mà nói.
An Dương trông có vẻ ngạo nghễ và vô lễ, Lý Huyền Cẩn khẽ cau mày lại, “An Dương, cái tật xấu âm dương quái khí này của muội học từ ai?”
An Dương cùng Minh Hủy không hợp nhau, ngay cả Thích Thiền, người cùng Minh Hủy có quan hệ tốt nhất cũng không thích, thật vất vả thấy Thích Thiền ăn nghẹn, nàng đương nhiên muốn cười nhạo một phen, không nghĩ tới Thích Thiền còn chưa lên tiếng, Lý Huyền Cẩn liền trước giáo huấn nàng.
“Ngũ hoàng huynh!” An Dương dậm chân.
“Muội muốn huynh thỉnh phụ hoàng tìm cho muội một phu tử sao?” Lý Huyền Cẩn thanh âm lạnh nhạt.
An Dương không thích nhất là đọc sách, càng không thích lễ nghi quy củ, nhưng nàng cũng biết vị Ngũ hoàng huynh này làm người nghiêm túc đứng đắn, nếu chọc hắn không vui thật sự có khả năng nhanh chóng thỉnh một phu tử dạy quy củ cho nàng, An Dương hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang chỗ khác.
Lý Huyền Cẩn thu hồi tầm mắt.
Thích Thiền nở nụ cười: “Đa tạ điện hạ.”
Thích Thiền tuy chưa nói cảm tạ cái gì, nhưng Lý Huyền Cẩn như cũ hiểu nàng tạ điều gì, hắn cúi đầu xuống, Thích Thiền môi đỏ hơi nhếch lên, tựa hồ rất vui mừng.
“Cô suy nghĩ nhiều rồi.” Lý Huyền Cẩn giọng nói vô cùng lãnh đạm: “An Dương là hoàng muội của ta, nếu nàng có gì không đúng, ta là người làm huynh trưởng tự nhiên phải nhắc nhở uốn nắn.”
Lý Huyền Cẩn biết An Dương tính tình không tốt lắm, có chút nuông chiều vô lễ, nhưng nàng chưa làm qua việc gì thương thiên hại lí, lời nói vừa rồi của hắn cũng vì muốn tốt cho nàng, hy vọng có thể ước thúc hành vi của nàng, mà không phải bởi vì Thích Thiền.
An Dương tự nhiên nghe được lời này, tâm tư bị Lý Huyền Cẩn đả kích lại một lần nữa nổi lên, nàng tức khắc lại liếc nhìn Thích Thiền, “Thấy được không? Có mấy người lại đang tự làm……”
Nàng nói lời kia được một nửa, liền phát hiện ánh mắt đang nhìn chằm chằm nàng càng thêm lạnh lùng. An Dương hít một hơi thật sâu, cuối cùng ngoan ngoãn cúi đầu bảo trì an tĩnh.
“Mặc kệ nói như thế nào, A Thiền cũng được lợi.” Thích Thiền nói.
Lý Huyền Cẩn có cảm giác đánh vào một bịch bông, hắn dứt khoát nhắm mắt lại dựa vào thân cây nghỉ ngơi.
Thích Thiền cầm túi nước trở lại bên người Minh Hủy, Minh Hủy tâm tư không tinh tế, bất quá nàng cùng Thích Thiền quan hệ rất tốt, mấy ngày này cũng phát hiện không đúng rồi, nàng xít lại gần Thích Thiền hỏi: “A Thiền, ngươi cùng Ngũ ca ta làm sao vậy?”
Nhìn biểu tình Minh Hủy, Thích Thiền liền biết nàng muốn nói gì, nàng mở túi nước ra uống lên miếng nước: “Trước đó vài ngày ta hẳn là đã đắc tội Ngũ điện hạ.”
Minh Hủy liếc mắt nhìn Ngũ hoàng huynh của nàng, thần sắc nghi hoặc: “Ngươi làm chuyện gì mà có thể làm Ngũ ca giận ngươi.” Minh Hủy tuy rằng cảm thấy Ngũ hoàng huynh tính cách lạnh nhạt, nhưng kỳ thật tính tình không tồi, nhóm muội muội các nàng này cũng tính là đã chiếu cố rất nhiều, cho dù là An Dương khó chịu nhất, Ngũ ca cũng nguyện ý phí chút tâm lực dạy dỗ.
Thích Thiền lắc đầu: “Ta cũng không biết.”
Minh Hủy cẩn thận quan sát Thích Thiền vài lần, thật sự nghĩ không ra nàng cùng Ngũ ca có vấn đề gì, bất quá một người là bằng hữu tốt nhất của mình, một người lại là huynh trưởng nàng, Minh Hủy lôi kéo tay nàng nói: “Ta tạo cơ hội giúp ngươi ở trước mặt Ngũ ca nói lời hay.” Nàng vẫn hy vọng hai người có thể ở chung hòa thuận.