174 - Kết thúc dành cho Chúa tể hoang mạc
Nửa thân dưới của con rết khổng lồ đứt lìa ra đó và mất kiểm soát.
Dịch cơ thể cứ tuôn trào liên tục, vung vẫy khắp nơi trên mặt đất.
Cứ nghĩ về loài rết thử xem, cơ thể chúng gồm nhiều đoạn liên kết với nhau, liệu thứ này không cần đầu mà vẫn di chuyển được không đó?
Hi vọng nó không gây nguy hiểm.
Tôi chẳng ngu dại gì đi tiến lại gần một thứ như vậy để rồi nhận cái chết lãng xẹt.
Thăng luôn cho lẹ.
Thứ đáng lo ngại không phải phần mông đít của con rết mà chính là cái đầu và nửa cơ thể còn lại.
Chắc chắn nó đã nhận một lượng sát thương đáng kể, nhưng vẫn còn sống.
Tôi phải nhanh chóng tiễn nó đi luôn.
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Chủng loài: Rết hoang mạc khổng lồ (Giant Sand Centipede)
Trạng thái: Phẫn nộ (mạnh); Đổ máu (nặng)
Cấp độ: 64/80
HP: 132/463
MP: 142/244
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Trời má, còn tới tận một phần ba HP nữa hả?
Đó là nhờ khả năng tái tạo của mày đó sao?
Nó đã tránh khả năng gây mất màu à?
Ầy, tính ra thì mọi việc vẫn ổn.
Con rết nhìn lấy tôi khi vẫn còn đang bị lật ngửa và nhanh chóng xoay người lại chuẩn bị tư thế.
“GIJIJIJIJIJIJIJIJIJIJIJIJIJIJiiiiiiii!”
Nó hoàn toàn mất bình tĩnh rồi.
Tôi thật sự rất lấy làm tiếc với cơ thể bị cắt ra làm hai như vậy, nó đang vô cùng nổi giận.
Lại lần nữa, luồng ánh sáng đổ hội tụ trước miệng con rết.
Nó sắp tung ra thêm tia chiếu nữa.
Tôi tung cánh và bay lên phía trên nó.
Đòn này rất dễ khống chế bởi con rết chỉ có thể nhả tia sáng từ phía trước miệng và tôi thừa biết rõ khoảng thời gian nó cần để tập trung năng lượng, thế nên cứ thông thả đi.
Tôi đáp xuống ngay phần cổ.
Vị trí này thì đố nó đốt được tôi đấy.
Và cứ thế con rết vừa vung lắc đầu vừa phóng ra tia chiếu, vẽ ra cả bức tranh tuyệt đẹp trên hoang mạc.
Phải rồi, vô tư xả láng MP đi bé.
Sau đó nó vặn vẹo cơ thể hòng để hất tôi ra.
Tôi buông khỏi lớp vỏ giáp hạ người xuống đất rồi 〖Lăn〗 trên hoang mạc.
Bây giờ tôi sẽ rời đi.
Tôi sẽ tạm thời tránh mặt chờ cho nó chết vì mất máu.
Có vẻ cơn nóng làm phần lớn lượng máu dồn lên đầu, cho nên khó có thể thoát khỏi sự săn đuổi của nó.
“AAAIGIGIJIJIJIJIJIJIJIJIJiiiiiii!”
Con rết cứ kiên trì bám theo.
Cố gắng lê lét cái thân thể tàn tạ ấy trên cát, dịch lỏng kéo dài suốt cả hoang mạc.
Tuy vậy, so với lúc chưa bị đứt làm hai, tốc độ của nó mỗi lúc suy giảm đi lại thì phải?
Nếu tôi mà bứt tốc nghiêm túc là biến mất tiêu luôn rồi.
Chẳng qua tại tôi đâu có muốn trốn đâu.
Tôi thường xuyên kiểm tra lại phía sau.
Vẫn là luồng sáng đỏ hội tụ quanh miệng con rết.
Ớ hey, tia rết dùng nãy giờ biết bao lâu rồi mà còn chưa hết MP vậy hả?
Nó hoàn toàn mất trí rồi.
Tôi vội tăng tốc và rẽ trái.
Vẽ một cung tròn trên mặt đất, tôi nhắm tới phần lưng của con rết.
Tia rết cũng truy đuổi theo, nhưng tôi đã kịp tránh xa trước khi nó kịp chạm tới.
Ngoài ra, con rết cũng cần phải bẻ hướng cơ thể rất nhiều, khiến nó không thể xoay đầu đủ nhanh để nhắm mục tiêu.
Ở chỗ bị đứt lìa, nơi không có lớp vỏ giáp che chở, tôi tiện thể 〖Lăn〗 qua luôn.
“GIJIiiAa!”
Phần thịt vỡ nát, dịch cơ thể lại chảy ra nhiều hơn.
Rất khó thành công trong lượt đầu, nên tôi có tung thêm hai, ba lượt nữa…
Con rết bắt đầu tăng tốc để chạy khỏi tôi.
Dĩ nhiên, tôi phải dí sát theo chứ.
Xem ra vai trò của thợ săn và con mồi đã hoán đổi vị trí cho nhau, bé rết thân yêu ạ.
Vận tốc của nó rồi cũng dần chậm đi.
Mọi việc đã quá rõ ràng rồi.
Nhưng dù chịu ảnh hưởng bởi hiệu ứng tiêu cực, HP của nó không phải dễ suy giảm.
Cơ thể hầm hố vô nghĩa chính là điểm chết của ngươi.
Ngươi chẳng thể nào xoay chuyển được tình hình này nữa.
Thế nhưng, tôi cũng cảm thấy mệt mỏi rồi.
Tại thời điểm này, nếu còn tiếp tục so tài với sức bền của con rết, có thể tôi sẽ phải đầu hàng.
Cầu mong cho nó vấp té hột mít.
Từ đằng sau, tôi tóm lấy nó rồi lôi kéo về chỗ ngọn đồi nơi cả hai từng đυ.ng độ trước đó.
Chẳng mấy chốc đã vươn lên đến đỉnh đồi.
Trên tay đang nắm con rết khổng lồ, tôi vươn mình vào không trung.
Thực chất vì cơ thể chỉ còn nặng khoảng một phần ba, với trọng lượng như thế tôi có thể nhấc lên được một chút.
Cuối cùng con rết cũng bay lơ lửng khỏi mặt đất.
Nói thật chứ tôi không thể giữ lâu được đâu, tầm vài tiếng đếm mà thôi.
Độ cao của chúng tôi nhanh chóng rơi xuống, phần đầu con rết chà xát lên mặt đất, lớp vỏ giáp ở đó bị cạo tróc.
Lúc chẳng thể giữ chắc nó nữa, tôi đảo người để lật ngửa con rết.
“Ji, jijijijii… jii…”
Vẫn với thứ tiếng động khó chịu ấy, nhưng thật yếu ớt.
Chuyển động từ những cái chân cũng dần chậm đi.
Dường như nó chẳng còn đủ sức để vực dậy cơ thể.
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Chủng loài: Rết hoang mạc khổng lồ (Giant Sand Centipede)
Trạng thái: Mất máu (nặng)
Cấp độ: 64/80
HP: 7/463
MP: 98/244
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Còn lại… 7 HP thôi sao?
Cuối cùng, Chúa tể hoang mạc phải nằm sấp trên nền cát.
Nghĩ lại về mặt tình cảm, tôi cùng nó đã có rất nhiều khoảng khắc đáng nhớ kể từ lúc bước chân đến nơi đây.
Tôi chưa từng có cảm giác nào khác ngoài sự khủng hoảng và thù ghét đối với chính nó, nhưng hiện tại tâm trạng của tôi có gì đó thật lạ.
Thôi vậy, bấy nhiêu là đủ.
Giúp nó nhanh chóng chấm dứt sự đau đớn này là điều duy nhất tôi có thể làm được.
Tôi leo lên phần bụng, tận dụng lớp vỏ giáp làm bàn đạp bay thẳng lên.
Đập cánh vào luồng khí, tôi muốn nâng cao thêm.
Vươn tới đỉnh điểm, tôi thu gọn đuôi và tứ chi lại, cuộn người trong tư thế 〖Lăn〗 và xoay hết tốc lực.
Tôi lao xuống nhắm vào phần bụng.
Hê, tôi sẽ đặt tên cho kỹ thuật này là 〖Bóng đập〗.
Nhớ bổ sung vô đó nghen Thần ngôn.
Gia tốc của tôi dần tăng nhanh do trọng lực và ném mạnh vào bụng con rết khổng lồ.