162 - Câu chuyện về một dũng giả 5 (ngoại truyện)
Rồng tai ương nhỉ, không phải quá ngon rồi sao?
Tôi chưa từng gặp lần nào nên đã nghĩ nó cũng là quái thú hạng A…
Nhưng sinh vật này chỉ có mỗi hạng B, tôi lại lo quá lên rồi.
Cấp độ của bọn quái thú loại hiếm có vẻ hơi mang tính chất phóng đại quá rồi, tốt hơn hết là tiếp cận cẩn thận cho đến khi điều tra được thông tin của chúng.
Danh sách thứ hạng của những loài quái thú được ghi nhận từ một vị anh hùng hơn 500 năm trước.
Đương nhiên, khoảng cách giữa các thứ hạng đã có thay đổi đôi chút.
Vị anh hùng đó nói rằng đã thu thập thông tin về rất nhiều chủng loại quái thú thật chi tiết trong suốt cuộc đời của anh ta, nhưng có lẽ vẫn còn một số bị bỏ dở.
Thật sự thì, tôi không biết chắc nó là hạng B hoặc hơn nữa hay không, trong thâm tâm tôi tin nó rõ ràng sẽ cao hơn…
Nhưng ai mà biết được, con rết cát còn rắc rối hơn cả thứ này mà.
Tôi đã dùng mọi thủ đoạn để biến Adofu thành mồi nhử, nhưng chẳng ngờ cả hai lại dừng gây chiến.
Ngay cả nó cũng sở hữu 〖Thần ngôn〗... mà thôi cũng không thành vấn đề.
Tôi từng nghe về một giai thoại lũ quỷ vương cũng mang những kỹ năng giống thế, nhưng chỉ có vậy thôi, lời truyền miệng.
Thực tế tôi vẫn chưa chứng kiến tận mắt.
Ngoài ra, thật tức tối khi lại có một con rồng mang cái tên giống tôi.
Được đặt cho một cái tên thì khả năng là nó có chủ sở hữu.
Có phải là đứa nô ɭệ gần ngủm kia đặt không nhỉ?
Không đâu, thật khó để hình dung một con rồng đại họa lại chịu sự sai khiến bởi thứ hạ phẩm như thế.
Có khả năng, con rồng đang bảo vệ đứa nô ɭệ kia theo sự chỉ đạo của chủ nhân thật sự.
Nếu người đó có mặt ở đây, tôi có nên hợp tác với họ…
Tôi đã có dự tính rời bỏ Harenae thì tại sao không chứ?
Và bên cạnh, quan sát Harenae bị tàn sát cũng vui lắm.
Tôi sẽ chẳng trở thành kẻ tội nhân, bởi khi cái tên của thành phố bị xóa bỏ, sẽ chẳng ai quan tâm cả.
“Tôi nghĩ ông rồi sẽ ổn thôi và tôi không cần dùng đến thanh kiếm này”
Vừa nói tôi vừa sờ vuốt thanh thánh kiếm của mình.
Tôi sẽ nhường thành tích đánh bại con quái thú đó cho Adofu.
Sau khi rút sạch toàn bộ HP của nó, hãy để Adofu nghỉ ngơi và tôi sẽ ra tay kết thúc.
Và tôi sẽ vét sạch những gì hữu dụng từ nó không chừa sót lại gì nữa chứ.
Thật lòng mà nói, chỉ cần một mình tôi cũng dư sức, thay vì nhờ tới sự giúp đỡ của một tên cơ bắp bị thịt.
Lão thật sự tin rằng tôi đã thu xếp mọi thứ để nhờ cậy sự góp sức của hắn.
Điều duy nhất lão hữu dụng chỉ là làm phông nền trước con mắt công chúng mà thôi.
Tôi rất lấy lòng cảm kích về sự tin tưởng của lão dành cho mình, mặc dù tính ngu si không thể hơn vào đâu được nữa.
Cái ngu khi không chịu hiểu về hậu quả do hành động tự mang đến cho bản thân, rồi lão sẽ chết đầy hối tiếc.
“Đây ngài Adofu, hãy kết liễu nó đi. Nếu trở về mà không mang thành tích gì, ngài sẽ không thể tự hào trước mặt dân chúng đâu nhỉ?”
Adofu nhìn về phía con rồng nằm lăn đùng trên mặt đất và quay lại nhìn tôi.
“Nhưng con rồng đó đâu thể hiện ra ý định thù địch nào chứ, nếu nó muốn gϊếŧ tôi thì tôi đã chết từ lâu rồi, thêm cả cô gái nhân thú ở đằng kia…”
Ồ vậy sao, tiếc ghê.
Hắn đang nói cái quái gì thế, lão ngốc.
Chắc sẽ tiện hơn khi tôi khử lão luôn nhỉ?
Tôi cảm thấy không cần phải đối xử tốt với hắn nữa.
Mọi nghi ngờ đổ dồn về tôi đều sẽ trở thành vô hiệu khi Adofu không còn trở về Harenae.
“Hừ, tôi cũng có thể tự tay hạ sát nó nếu ngài không muốn, ngài có chắc chứ?”
Tôi tặc lưỡi vì điều suy nghĩ vừa lướt qua trong đầu.
Àh, thôi không thèm quan tâm nữa.
“Không đâu…”
“Hiểu rồi, phải chăng vì ngài không có tài xử lý nhanh gọn, có đúng không Cựu tướng quân?”
Ầy, tôi lỡ miệng mất rồi.
Mặc dù đã cố cẩn trọng về lời nói rồi đấy.
Khi vừa nghe qua cụm từ ‘Cựu tướng quân’, mặt Adofu trở nên bí xị.
Cái biểu cảm khả ố đó làm tôi muốn phát cười.
Tôi che miệng lại để cố kiềm nén.
Khi nói ra câu đó tôi cố ý nhấn mạnh đoạn vừa rồi.
Hẳn lão ta đã đặt câu hỏi và bắt đầu hiểu ra một số thứ.
Rồi sau đó, tôi cảm nhận được mình bị quan sát.
Quay mắt ra, tôi để ý rằng con rồng kia đang thinh lặng nhìn tôi.
Gì thế, ngươi đang quan sát trạng thái của ta sao?
Con rồng đó cũng sở hữu cả 〖Kiểm tra trạng thái〗, nên nó cũng thừa khả năng nhìn ra được thông tin của tôi.
Nó làm vậy bởi do bản năng tự nhiên thôi, thế nhưng, tò mò là không tốt.
Chắn chắn nó đang tìm hiểu cách đối phó với những kỹ năng của tôi, chả thèm quan tâm luôn, nhưng cực kỳ khó chịu khi nó chiêm ngưỡng những danh hiệu mà tôi đang có.
“Ái chà chà, thất vọng biết bao. Thôi thì đủ rồi, nếu ngài Cựu tướng quân đây không làm thì tôi sẽ ra tay”
Tôi trừng mắt khiến nó giật nảy người.
Nó có vẻ sợ hãi, không đời nào tôi lại để mình bị xem là quái vật trong mắt một con quái thú cả.
「Ngươi nhìn lên đi」
Khi bước đi được vài bước thì một vài từ ngữ hiện lên trong đầu.
Là 〖Thần giao cách cảm〗 ư?
Bộ con rồng này cũng có kỹ năng đó sao?
Tôi không hề thấy nó trong bảng trạng thái.
Hầy, thật phiền phức, ta làm theo rồi chăm sóc ngươi sau cũng chẳng muộn.
“Ah?”
Tôi ngước mắt nhìn lên trên.
Ngay khi đó, phần cát dưới chân xới tung và một con quái thú nhỏ màu hồng xuất hiện.
“Pefuu!”
Là một con thỏ anh đào.
Chính nó là con thú dùng 〖Thần giao cách cảm〗 chăng?
Hơn nữa, thỏ anh đào chỉ là loài quái hiền lành thường được nuôi như thú cảnh, kèm theo khả năng nhận thức nguy hiểm cao, sao nó lại xông ra như thế này?
Nhớ rồi, nó đã ở bên cạnh con rồng tai ương kia không lâu trước đó, chúng đồng hành cùng nhau sao?
Một số quả cầu lửa lượn lờ xung quanh con thỏ anh đào khi nó tấn công tôi.
Tôi lùi lại một bước và dùng tay hất đi quả cầu lửa.
Dù gì nó cũng chỉ là con quái thú hạng D.
“Gu…..Guruaaaaa!”
Vừa đặt tay lên thanh kiếm treo ở thắt lưng thì con rồng kia gào lên một cách thảm thiết.
Gì cơ, nó thật sự là bạn đồng hành cùng con rồng đó hả?
Nếu so sánh về một con rồng tà ác và đại họa, thì những hành động của nó thật kỳ lạ khi đi bên cạnh một con quái thú khác lẫn dắt theo một đứa nô ɭệ.
Hơn thế nữa, ai lại ngờ được nó mang cái tên có ý nghĩa Dũng cảm và những danh hiệu cao cả như 〖Anh hùng nhỏ bé〗 và 〖Tinh thần quả cảm〗chứ.
Con rồng tai ương này xem ra khá thú vị.
Hãy chơi đùa cùng nó thêm một chút.
Trước tiên thì, tôi sẽ gϊếŧ con thỏ anh đào này để xem nó phản ứng thế nào.
Trạng thái tệ liệt hẳn đã dần tan biến.
Tôi liếʍ khóe miệng theo thói quen.
Tôi dự định chém đôi con thỏ nhưng thế không vui.
Chỉ cần đôi bàn tay trần này cũng đủ, chẳng cần thiết để tôi dùng vũ khí lên con thú hạng D loại xoàng này.
Tôi đưa tay ra và buông khỏi vỏ kiếm khi con thỏ lao dần đến.
Phần má của nó căng phồng và thò thụt.
“Pehyu!”
Trong khi tôi tự hỏi nó sẽ làm gì tiếp theo, khoảng khắc sau đó là hàng loạt số lượng lớn kim nhọn phun ra từ miệng con thỏ.
Đây là… gai xương rồng mà?
Nó đã thu gom một đống để sử dụng như vũ khí.
Lại một trò mưu kế gây bực mình.
Tôi cầm vỏ kiếm và đánh bật những cái gai.
“Pee, peefuu!”
Tôi tóm lấy tai con thỏ ấy và giữ nó trên không.
Bốn mắt nhìn nhau khi tôi có một cái nhếc môi trên gương mặt.
Còn con thỏ thì run lẩy bẩy.
“Guugaaa!”
Con rồng tai ương trỗi dậy một cách quyết liệt không thua kém gì tiếng gầm của nó.
Nó cố hết sức để cử động khi cơ thể vẫn còn nặng nề trạng thái tê liệt.
Tốt, giỏi lắm.
Ít ra còn phải như thế chứ nếu không thì chán chết.
Tôi buông con thỏ anh đào và đá nó qua một bên như quả bóng.
Nó bay không được xa lắm bởi tôi không thể dùng được nhiều lực khi giữ nó như vậy.
“Beefu!”
Con thỏ giảm thiểu đi bớt sát thương bằng cách chống tai khi tiếp đất và ngay lập tức bật dậy.
Tôi tắc lưỡi rồi quay ra phía sau.
“Umm, ngài có thể giải quyết thứ phiền phức đó không, Cựu tướng quân?”
Tôi nói với lão Adofu đang đứng ở phía sau trong bộ mặt nhăn nhó.
Thật đáng ghét làm sao.
Theo tôi thấy thế này, công dụng làm mồi nhử của Adofu đã kết thúc và kế hoạch có kịch bản tệ nhất cũng tiêu tan.
Thay vì việc tôi thông thả nghiền nát con rồng, có nên đổi sang mục tiêu khác không nhỉ?
Hãy gϊếŧ Adofu nhanh gọn để còn dành thời gian tiếp đãi con rồng tai ương này?
***Tình hình là...***
Dịch bệnh nên đi làm nhiều, được nghỉ cũng nhiều, nhưng...
Lười + đông người + đứt cáp = tạch internet = khả năng dịch truyện còn gặp nhiều khó khăn :))