5 năm sau __
Lê Viễn lúc này dậy rất sớm, đánh răng rửa mặt, bình thường không chú ý đến bề ngoài nhưng hôm nay anh lại ngoại lệ mà đứng trước gương khoảng mười phút, trước tiên lau tỉa tóc, làm cho cái đầu đen nhánh của chính mình nhìn qua gọn gàng một chút, tiện thể đem tóc mái vuốt lên, cứ như vậy liền ít vài phần trẻ con, nhiều thêm vài phần giống cái nhân vật ngoài xã hội. Thời gian còn lại vẫn luôn cùng cà vạt đấu tranh, cho dù có video dạy học, thắt cà vạt đối với Lê Viễn mà nói cũng là một nhiệm vụ rất khó khăn, qua vài phút mới miễn cưỡng thắt cà vạt coi như đạt tiêu chuẩn.
"Hóa ra ta laị đẹp trai như vậy......"
Chuẩn bị xong, đứng ở ánh sáng trước gương, nhìn cùng chính mình so ngày thường hoàn toàn khác, Lê Viễn không khỏi tự khen mình một lúc.
Ra khỏi phòng, Lê Viễn đi vào phòng khách, lấy ra que diêm với 3 cây hương trong ngăn kéo của điện thờ, bật lửa tiếp theo cắm ở trước di ảnh phụ thân.
Lê Viễn chắp tay trước ngực, đối với di ảnh của Lê Đồ Sộ đã bái: "Cha, cha nhớ phù hợp con, để con lần này làm công việc tốt. Hôm nay là ngày đầu tiên con đi làm, con phải đi rồi, trở về mang thịt mà cha yêu nhất."
Sau khi nói xong, anh liền mang lên bao công văn mới màu đen, đi nhanh bước ra cửa nhà.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào, đốt sáng lên nửa cái phòng khách, bài trí dụng cụ gia đình của Lê gia có chút cổ xưa, hình thức cũng là mười mấy năm trước, nhưng lớn thì bàn ghế, nhỏ thì nồi chén gáo bồn đều bị rửa đến không dính một hạt bụi. Sau khi Lê Đồ Sộ bệnh qua đời, Lê Tuyết lúc đi mang một ít quần áo, hiện tại chỉ còn lại một người Lê Viễn, hắn bảo vệ cái gia đình này, làm nó cùng lúc đầu giống nhau như đúc, thật giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ có người trở về.
Lê Viễn sở dĩ ra cửa sớm như vậy, bởi vì sợ trên đường bị kẹt xe, quả nhiên, thời điểm cách công ty khoảng hai km, trên đường phố bị kẹt chật như nêm cối, liền một con chuột đều không đi qua được, vài phút mới có thể di chuyển được 1 mét. Lê Viễn sớm có chuẩn bị, anh ở gần nhất vừa đứng xuống xe, liền lấy ra giày chơi bóng đã chuẩn bị tốt, thay cho giày da mới, bước nhanh hướng công ty đi đến.
Thời điểm anh đi qua một quán bánh rán chợt nhớ tới bởi vì để kịp thời gian nên cho đến bây giờ vẫn chưa ăn sáng, mùi thơm của hỗn hợp bột với trứng gà và nước chấm tương hành, anh quyết định đi tới trước một cái bánh rán hai trứng.
Ngay tại thời điểm anh nhìn sư phụ bánh rán giống như nghệ thuật gia ở trên tấm sắt hình tròn bắt đầu sáng tác, cách đó không xa đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào, anh còn chưa kịp quay đầu xem, đã bị người nào mạnh mẽ đυ.ng phải một chút, thiếu chút nữa mặt của anh đã dán lên bánh rán hai trứng màu vàng cam kia, sau đó anh liền nghe thấy giọng một người phụ nữ hét: "Kẻ cướp! Túi xách của ta bị cướp rồi!!"