Bạn Học, Cậu Còn Nhớ Rõ Tớ Không

Chương 9

Lần trước lúc La Bình thêm WeChat của Lâm Chính, Lâm Chính đã đồng ý, nhưng cậu cũng đưa WeChat của La Bình cho đội phó Ngũ Vũ Văn. Hiện tại, trên cơ bản, công việc của đội giao lưu đều do La Bình và Ngũ Vũ Văn đảm nhận. Còn Tạ Tư Dĩnh và Lâm Chính thường dùng WeChat để nói chuyện riêng.

Do được nghỉ Tết Trung thu trong lúc đang giao lưu tại Đại học T nên thời gian bọn họ giao lưu sẽ được kéo dài.

Hai ngày trước kỳ nghỉ, Ngũ Vũ Văn hỏi La Bình: “Trung thu này các cậu định làm gì?”

“Ở ký túc xá hoặc thư viện thôi.” La Bình không để ý lắm trả lời, dù sao gần sát ngày nghỉ, có rất nhiều người hỏi cô vấn đề này.

“Tớ nhớ là nhà của Tạ Tư Dĩnh, bạn cùng phòng của cậu, không xa đây lắm mà? Sao không cùng cậu ấy về nhà chơi?”

La Bình yên lặng một lúc lâu mới mở miệng nói: “Cậu ấy cũng không về nhà.”

Ngũ Vũ Văn cảm thấy chuyện này có gì đó là lạ, nhưng đây là chuyện riêng của người khác, cậu cũng không tiện cùng La Bình thủ thỉ thầm thì chuyện riêng của người ta, cho nên cậu cũng không tiếp tục hỏi nữa, ngược lại giả vờ thoải mái nói: “Vậy thì tốt quá, ngày nghỉ chúng ta có thể hẹn nhau cùng đi chơi.”

La Bình thuận theo trả lời: “Được, để tớ xem ngày hôm đó có chuyện gì khác cần phải làm hay không.”

Hai người kết thúc chủ đề khá lúng túng ở đây.

Đến tối Lâm Chính trở về ký túc xá, Ngũ Vũ Văn liền đem chuyện này nói cho cậu biết.

Lâm Chính sau khi nghe xong, lông mày chau lại. Cậu đại khái đoán được tính cách của Tạ Tư Dĩnh bây giờ không thoát khỏi ảnh hưởng bởi chuyện gia đình, nhưng cậu không nghĩ tới chuyện lại nghiêm trọng đến vậy. Cậu cũng không có cách nào, dù sao đây cũng là chuyện gia đình cô, cậu không có quyền nhúng tay vào. Chẳng qua chỉ cần nghĩ đến ở nơi cậu không thấy, cô gái của cậu bị tổn thương nhiều như vậy, trong mắt Lâm Chính đều là đau lòng.

Ngày thứ hai, Lâm Chính hẹn Tạ Tư Dĩnh đi ăn cơm trưa. Lúc ăn cơm, Lâm Chính hỏi cô: “Cậu có lịch gì vào ngày Trung thu không?”

Tạ Tư Dĩnh không nói gì, chỉ cúi đầu ăn, dáng vẻ rất chăm chú, coi như trên trời có sập xuống cũng không thể quấy rầy việc ăn uống của cô.

Nhưng Lâm Chính biết Tạ Tư Dĩnh nghe thấy được. Lâm Chính nhìn thấy cô như vậy, cảm thấy rất bất đắc dĩ. Lúc gặp lại cô, chỉ cảm thấy cô thay đổi rất nhiều, nhưng trải qua khoảng thời gian ở chung này, cậu từ từ ở trên người cô thấy lại được dáng vẻ khi còn bé đó. Mặc dù vẻ bề ngoài hay tính cách đều khác so với trước đây, nhưng một ít thói quen trước đây vẫn được giữ lại. Ví dụ như, khi cô nghe thấy điều gì mà cô không muốn nghe hoặc không muốn trả lời, cô sẽ giả vờ không nghe thấy, đồng thời tỏ vẻ mình đang chăm chú làm việc khác.

Lâm Chính cũng không nhất định phải nghe được câu trả lời của cô, chỉ là không nói gì nữa, hai người cứ như vậy yên lặng ăn cơm.

Đến khi ăn cơm xong, Tạ Tư Dĩnh mới ngẩng đầu lên, hỏi cậu: “Cậu vừa mới nói gì? Tớ không nghe rõ lắm.”

Lâm Chính không ngạc nhiên chút nào, chỉ nhẹ nhàng lặp lại câu hỏi vừa rồi: “Cậu có sắp xếp gì vào ngày Trung thu không?”

Tạ Tư Dĩnh mỉm cười, trả lời với giọng điệu thoải mái pha một chút nghịch ngợm: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tớ sẽ ở trường học.” Sau đó, cô hỏi lại Lâm Chính: “Sao vậy? Cậu cần tớ giúp cái gì hả?”

Lâm Chính thuận theo lời cô, nói: “Đúng vậy, liệu tớ có vinh dự được mời cậu đi chơi không?”

“Để tớ suy nghĩ một chút.” Nói xong, Tạ Tư Dĩnh cầm lấy dĩa ăn của mình rời đi. Lâm Chính thấy vậy, vội vàng ăn xong vài miếng cơm còn lại, rồi cầm dĩa ăn chạy theo sau.

Hai người cùng nhau chậm rãi đi đến thư viện, thỉnh thoảng Lâm Chính nghiêng đầu nhìn Tạ Tư Dĩnh, dáng vẻ như muốn nói gì đó. Lâm Chính do dự thật lâu, rốt cuộc vẫn không mở miệng hỏi.

Thay vào đó, cậu hỏi một vấn đề khác: “Vậy ngày nghỉ cậu định đi đâu chơi? Có nơi nào cậu muốn đi không? Để tớ lên kế hoạch cho. Kỳ nghỉ này khá dài, chúng ta có thể đi cùng nhau.”

Sau khi Tạ Tư Dĩnh nghe thấy cậu hỏi vấn đề này, nhỏ giọng thở phào nhẹ nhõm. Cô thừa dịp suy nghĩ điều chỉnh lại trạng thái của mình, lúc này mới trả lời cậu: “Để tớ trở về suy nghĩ một chút, rồi sẽ nhắn WeChat cho cậu.”

“Được, tớ trở về cũng sẽ tìm hiểu xem nên đi đâu chơi, ngày nghỉ chúng ta cùng nhau đi.” Lâm Chính cười nói.

Lâm Chính nói xong liền tìm chỗ khác đọc sách. Thật ra thì cậu muốn hỏi cô vì sao Tết Trung thu không trở về nhà? Cậu còn nhớ rõ lúc nhỏ Tạ Tư Dĩnh luôn miệng nói về ba mẹ cô. Ba mẹ cô đôi khi sẽ nhờ ai đó đem đồ ăn hoặc đồ dùng về cho cô. Mỗi lần như vậy, cô đều mang đến cho cậu xem, hơn nữa mấy ngày tiếp theo cô sẽ đều nói về ba mẹ cô. Không giống như bây giờ, lúc nhắc đến ba mẹ, cô đều có dáng vẻ giữ kín như bưng.

Lâm Chính chưa từng thấy ba mẹ của Tạ Tư Dĩnh, nhưng cậu luôn cảm thấy người thường gửi đồ đạc cho con mình, lúc nào cũng đem con để trong lòng thì cũng sẽ không đối xử tệ với con của mình. Nhưng tình trạng hiện tại của Tạ Tư Dĩnh thể hiện rất rõ rằng có liên quan đến gia đình của cô. Lâm Chính biết, nếu tình trạng của Tạ Tư Dĩnh cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ không có khả năng chấp nhận cậu. Cậu học tập chăm chỉ như vậy để có thể xuất hiện trước mặt cô, làm sao cậu có thể lần nữa rời đi?

Lâm Chính ngơ ngác cầm quyển sách và suy nghĩ cả buổi chiều.

Lúc tối, Tạ Tư Dĩnh gửi cho Lâm Chính nơi mình muốn đi thăm. Lâm Chính sau khi nhìn thấy, liền lên kế hoạch đi chơi. Lúc đầu cậu định giữa trưa ngày hôm sau sẽ đem bản kế hoạch cho Tạ Tư Dĩnh xem qua. Kết quả là người tính không bằng trời tính, kế hoạch đi chơi rốt cuộc bị hủy bỏ.