Đồng Hoang Hàn Nha rộng lớn lại không có vật che chắn, cây khô đá vụn, cỏ dại rậm rạp.
Cương Thi nằm ở khu vực tương đối vắng vẻ, người qua lại thưa thớt, thỉnh thoảng mới thấy có bóng người chơi tới thu thập vật liệu, nên khi đám người này xuất hiện, Túc Mạc biết ngay là chúng mở Thiên Nhãn.
Hệ thống Thiên Nhãn dùng đạo cụ đặc biệt, có thể dò tìm vị trí của người chơi bất cứ lúc nào.
Trận doanh đối địch sẽ không hình thành quan hệ thù địch, trừ khi là chủ động bật chữ đỏ hoặc là chủ động thêm danh sách hận thù.
Túc Mạc chưa từng gặp người của Thiên Giới, người có thể mở Thiên Nhãn với cậu chỉ có những người cài cậu làm kẻ thù.
Hai thích khách đột kích có tiết tấu rất nhanh, Ẩn Thân bị triệu hoán sư phá giải cũng không luống cuống, một trước một sau bắt đầu bao vây Túc Mạc.
Hai thích khách này có tốc độ đánh tương đối cao, tiết tấu vung dao thật sự rất nhanh, cộng thêm ưu thế di chuyển vốn có của thích khách, hai người luôn có thể chạy tới cản đường lui của Túc Mạc mỗi lần cậu định kéo giãn khoảng cách.
Túc Mạc dùng đèn mượn lực nhảy lên tránh đòn, khó khăn lùi ra sau mấy bước, tranh thủ triệu hồi Phong Ưng.
Phong Ưng đánh giảm tốc vào người thích khách, mũi tên của xạ thủ ở trên cao lại xả xuống.
Hắn lợi dụng tầm nhìn rộng và tầm bắn xa, từng bước ép Túc Mạc vào góc.
Thích khách xóa khống chế áp sát, Túc Mạc lại dùng choáng để kéo dài khoảng cách.
Coong —
Lại một hồi chiến đấu.
Rất khó để hoàn toàn bứt ra. Hai thích khách phối hợp quá tốt, không có vẻ gì là ghép ngẫu nhiên mà giống đồng đội lâu năm, khi vòng vây dần thu hẹp, dù chặn đường hay tấn công thì đều có tính công kích và sự nhịp nhàng, kĩ thuật không hề thấp.
So với Dưa Hấu của Trái Cây mà Túc Mạc từng gặp thì kém hơn một chút, nhưng phương diện phối hợp thật sự rất xuất sắc.
Túc Mạc bị thế tấn công mạnh mẽ của thích khách ép lùi mấy bước, triệu hồi Huyền Vũ ra.
Huyền Vũ xuất hiện giảm bớt rất nhiều áp lực cho Túc Mạc, cậu giữ vững tỉnh táo tránh thế gọng kìm của thích khách, lợi dụng ưu thế di chuyển để tiến hành triệu hồi, gọi ra chú gấu cao lớn như núi.
“Nó gọi Gấu rồi, vướng tầm mắt, tao không xác định mục tiêu được.” Xạ thủ ở trên cao nói trong kênh đội: “Kéo nó ra đi.”
Trên kênh vang lên một giọng nói hơi bực bội: “Không kéo được, nó lẩn như gì ấy, bọn tao kẹp trước kẹp sau mà nó còn luồn được.”
Một thích khách khác nói: “Tốc độ triệu hồi của nó cũng nhanh, nếu là triệu hoán sư khác bị bọn tao đuổi như vậy thì đã cuống lên rồi, thế mà nó còn định kéo dài thời gian mài máu, một mực lừa bọn tao dùng chiêu.”
Nhiều lần bọn họ sắp tóm được cậu rồi, triệu hoán sư đã kịp dùng thú triệu hồi che chắn hoặc là né tránh.
Ban đầu họ hợp tác với nhau còn có thể đánh bay 30% máu của triệu hoán sư, đến khi cậu gọi ra được 3 con thú triệu hồi, thế cục đã lặng lẽ đổi hướng.
Triệu hoán sư quá linh hoạt, sự linh hoạt của cậu không thể so sánh với thích khách, đó là một loại linh hoạt có trật tự có kiểm soát.
“Kì vãi.” Thích khách nói: “Đừng cho nó triệu hồi nhiều quá, càng đánh càng nhạy, cái thằng triệu hoán sư này là chạch à? Sao luồn ghê vậy?”
“Sleep, anh Dạ bảo bọn mình thử nó hả? Thằng này là ai vậy?”
Xạ thủ bổ sung: “Ngựa ô trên bảng săn thú đó! Mày không xem diễn đàn à?”
“Rồi sao? Nó ở trận doanh U Minh, thử thì được cái gì, cũng đâu có đổi được trận doanh, nó chẳng giúp gì được cho bọn mình hết.”
Ở phía đối diện với xạ thủ, kiếm sĩ áo trắng được gọi là Sleep cũng đứng trên cao, lợi dụng tầm mắt thấy được điểm mù của xạ thủ.
Y ở trên cao nhìn bố cục bên dưới, không khỏi nhíu mày: “Dọn thú triệu hồi của nó đi.”
Hai thích khách nghe vậy sửng sốt, nhưng vẫn nghe theo chỉ huy chuyển sang tấn công thú triệu hồi.
Thú triệu hồi của triệu hoán sư trông thì tán loạn, nhưng nhìn từ trên cao xuống có thể thấy rõ từng vị trí hoạt động của chúng.
Dùng plug-in xác định phạm vi công kích của thú triệu hồi là sẽ phát hiện, tầm đánh của chúng không hề chồng lên nhau.
Nói cách khác nếu triệu hoán sư gọi đủ thú triệu hồi, thích khách dù có đi đến đâu cũng nằm trong tầm tấn công của cậu.
Nguyệt Miêu bị gϊếŧ! Tiết tấu của thích khách thay đổi.
Túc Mạc thấy thế hơi khựng lại, liếc nhìn mini map, ngoài 3 người đã biết ra, vẫn còn hai chấm đỏ nữa ở đằng sau cậu không nhúc nhích.
Đồng Hoang Hàn Nha cỏ dại rậm rạp, đá dung nham cao thấp nhấp nhô, xạ thủ và Sleep đứng ở trên cao, hai thích khách mai phục ở dưới, bao vây Túc Mạc từ bốn phương tám hướng.
Thích khách phối hợp hoàn mỹ tấn công, xạ thủ phối hợp tác chiến, vậy những kẻ còn lại sẽ là người nắm giữ thế cục.
Tên đó đang ở trên cao quan sát cậu, cũng đang chỉ huy thích khách và xạ thủ tấn công.
Nếu vậy… Túc Mạc liếc nhìn địa hình xung quanh, lập tức có ý tưởng.
Cậu giả vờ bỏ trốn chạy ra sau mấy bước, mượn mấy tảng đá trơn nhẵn nhảy lên cao.
Con Gấu to lớn trở thành yểm hộ duy nhất, công kích của xạ thủ rơi trên người Gấu, cậu bắt lấy khoảng thời gian bọn họ đánh gϊếŧ Gấu, nhanh chóng di chuyển.
“Triệu hoán sư còn 50% máu, đánh tiếp không?”
Máu của hai thích khách cũng không quá khỏe mạnh, tuy trang bị của triệu hoán sư không tốt bằng bọn họ, nhưng cái trò thả thú triệu hồi ra đánh liên tục thật sự quá đáng ghét, may là vẫn nằm trong phạm vi có thể đối phó.
Đột nhiên xạ thủ kêu lên: “Hình như nó chạy rồi.”
Phía sau Momo có một vách đá trống không cao hơn 10 mét, do thời gian dài nằm ở vùng đất ướŧ áŧ này nên phủ kín rêu xanh.
Tốc độ di chuyển của cậu không nhanh, lại vững chắc giẫm trên từng viên đá nhô ra.
Sleep ở trên cao thấy vậy vô cùng bất ngờ, y cho rằng triệu hoán sư sẽ ra tay, không ngờ cậu lại đổi hướng như thể định chạy trốn. Y nói với hai thích khách: “Theo sau nó xem.”
Hai thích khách không đối phó với thú triệu hồi nữa mà đuổi theo sau, ngay lúc này, triệu hoán sư đang bỏ chạy chợt quay người.
Vách đá tạo ra một chênh lệch độ cao vi diệu, Sleep nhìn thấy cảnh này giật thót, có linh cảm xấu: “Cá Viên về đi, trước hết rút lui!”
Thích khách Cá Viên còn chưa kịp hiểu mệnh lệnh đã thấy triệu hoán sư ở trên cao mượn lực nhảy một cái, đạp một phát lên vai Cá Viên, dùng trọng lượng của bản thân đạp nó bay ra ngoài.
Một đạp này vừa chuẩn vừa ác, không hề nương chân, đạp thích khách Cá Viên vào trong vũng bùn, làm bắn lên một đống nước.
Cá Viên rơi xuống, mặt mũi dính đầy bùn. Nó còn tưởng khả năng cận chiến của triệu hoán sư chỉ bình thường, ai mà ngờ được một đạp này đạp cho nó ngu người.
“Đ*t!” Cá Viên trồi lên khỏi vùng bũn, định nhảy lên thì cả người không cựa quậy được.
Hay đúng hơn là nó nhúc nhích được, nhưng cả người đang dần chìm xuống bùn: “Mẹ nó, chỗ này là đầm lầy! Kéo tao lên.”
Sleep hơi dời tầm mắt: “Yểm hộ thích khách.”
Xạ thủ lập tức di chuyển, nhưng đi được mấy bước, người phía dưới đã dùng thú triệu hồi chặn tầm mắt gã, gã chỉ đành dốc sức dọn thú triệu hồi vướng víu.
Túc Mạc không chừa cho bọn họ bất cứ cơ hội nào, thấy một thích khách đã bị hạn chế hành động, cậu lập tức gọi Gấu ra chắn tầm nhìn, nhanh chóng lao tới thích khách còn lại.
Thích khách kia kịp nghe lệnh, đang chuẩn bị cứu đồng đội, nào ngờ triệu hoán sư lại thừa cơ choáng hắn, hắn vừa giải khống, một giây sau đã ăn mê hoặc.
“Xuống nốt đi.”
Triệu hoán sư cầm đèn, dùng sức vung về phía hắn.
Hai chiêu khống chế khiến thích khách không dùng được kĩ năng, không đợi được xạ thủ phối hợp đã bị triệu hoán sư đánh cho một gậy ngã xuống bùn.
— Bạn có tin nhắn đến từ bạn bè.
— (Ngự Linh Cư – Trị liệu sư) Hồng Quả Quả số 14 xin gia nhập đội.
Nhắc nhở màu xanh liên tiếp hiện lên, Túc Mạc nhấn đồng ý rồi nhảy ra khỏi phạm vi, tránh né công kích của xạ thủ.
“Hu hu hu hu anh ơi, không có anh em chui ra luôn rồi.” Hồng Quả Quả gia nhập đội, tiếng kêu rên lập tức vang vọng trong kênh.
Túc Mạc hơi nhíu mày: “Tạm thời đừng nói.”
Hồng Quả Quả than thở: “Em đau lòng thế mà anh còn không an ủi em.”
Sau đó la lên: “Khoan, HP của anh bị sao vậy!? 30%!? Anh đang làm gì thế? Bị hội đồng ở dã ngoại à?”
Vũng bùn ở Đồng Hoang Hàn Nha, hai mục tiêu có thể công kích tiến vào phạm vi, lập tức kí©ɧ ŧɧí©ɧ đám Cương Thi ở đó.
Hai thích khách thấy thế sững sờ, nhưng hành động bị hạn chế khiến họ không thể di chuyển né tránh, HP vốn không nhiều gặp quái tấn công lập tức rơi mất một đoạn.
“Cứu tao!”
“Cắn thuốc chịu thêm một lát đi.”
Sleep nhíu mày, định từ trên cao xuống hỗ trợ. Ngay khi y di chuyển, triệu hoán sư ở dưới bỗng quay đầu nhìn về phía y, ánh mắt rất lạnh lẽo.
Không chờ y có phản ứng, đèn của triệu hoán sư đã hất lên, mặc kệ thích khách trong vũng bùn, quả quyết chạy về một hướng khác.
“Sleep, nó chạy rồi.” Xạ thủ nói: “Đuổi không?”
Máu của triệu hoán sư không còn nhiều, với chút HP đó thì có cắn thuốc cũng khó mà đối phó được với 4 người họ, bỏ chạy là hành vi sáng suốt.
Sleep nói: “Kệ nó, trước hết cứu đám Cá Viên đi.”
Nhóm Thiên Giới ngừng tấn công, Sleep nhảy từ trên cao xuống, định chạy tới vũng bùn cứu người.
Đột nhiên từ sau vụt tới một cơn gió, y trở tay giơ kiếm lên, lại thấy triệu hoán sư vốn đã bỏ chạy thế mà lại vòng về. Sleep lập tức cảnh giác, áp sát tấn công triệu hoán sư.
Nhưng triệu hoán sư tới có chuẩn bị, sau lưng đã có ba con thú triệu hồi, đối mặt với thế công của y lại rất thong thả dùng thú triệu hồi khống chế giảm tốc.
“Yểm hộ.” Sleep kêu lên.
Xạ thủ ở trên cao lúc này mới phát hiện triệu hoán sư quay lại.
Mưa tên che trời lấp đất rơi xuống, Túc Mạc nhíu mày, tai nghe tiếng Hồng Quả Quả lo lắng, vẫn duy trì lí trí tấn công rất trật tự.
Nhưng tình huống bây giờ không quá lạc quan, một khi cậu mất tiên cơ sẽ bị xạ thủ ở trên cao gϊếŧ.
Kể cả có dùng thuốc chịu một đợt thì vẫn còn một chấm đỏ ở ngay bên cạnh, cậu không biết chấm đỏ đó có phải người của Thiên Giới không.
Sleep ban đầu còn bối rối đã kịp phản ứng, bắt đầu trở tay tấn công Momo, mà xạ thủ ở trên cao để dễ bắn hơn cũng trượt từ trên xuống.
Lúc này, Sleep thành công đánh trúng Momo, trạng thái cấm trị liệu rơi trên người cậu.
Túc Mạc khựng lại, tình thế càng thêm nghiêm trọng.
Trạng thái cấm trị liệu, tức là cậu không thể dùng thuốc hay bất cứ cách nào khác để hồi máu.
Hồng Quả Quả: “Anh!! Anh ở Đồng Hoang Hàn Nha đúng không, để em đi cứu anh.”
“Đừng có tới tự sát.” Túc Mạc đang suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy một dòng chữ màu xanh hiện lên trong tầm mắt.
— Bạn bè [Hành Chỉ Vô Câu] đã online.
Ánh mắt cậu thoáng ngây ra, đột nhiên nghĩ đến một kĩ năng.
Vật lý kiếm tấn công, xạ thủ bắn tầm xa.
Túc Mạc miễn cưỡng tránh kĩ năng của họ, ngay lúc này, thú cưng Yêu Tinh Sương Mù xuất hiện trước mặt tất cả.
Yêu Tinh Sương Mù tinh xảo đáng yêu tạo ra một luồng sương bao phủ, sương xanh tản đi, thoáng cái đã xuất hiện thêm mấy Momo, HP và bề ngoài đều giống nhau như đúc.
Sleep chau mày, kỹ năng của thú cưng!? Tại sao giờ cậu ta mới dùng, trong tình báo không có cái này.
“Đây là kỹ năng gì?”
“Kĩ năng thú cưng, cẩn thận một chút.”
“Có thể là ảo ảnh, phá bọn nó đi.”
Kỹ năng của Sleep và xạ thủ đồng thời đánh vào ảo ảnh mà Yêu Tinh Sương Mù thả ra, đánh bay chút HP còn lại của nó.
Cùng lúc đó, Túc Mạc trốn trong đống ảo ảnh khẽ cười, trên người Sleep và xạ thủ đồng thời xuất hiện một trạng thái — [Hỗn Loạn].
Đánh trúng ảo ảnh do Yêu Tinh Sương Mù tạo ra sẽ kích hoạt kỹ năng chủ động [Lạc Lối] của nó, 100% trúng hỗn loạn.
Sleep nhận ra lập tức dùng giải khống chế, đánh về phía một Momo khác, kết quả vẫn kích hoạt hỗn loạn như cũ.
Nhưng mấy cái bóng này đều giống Momo thật, ngay cả lượng máu khi trúng chiêu cũng giống, hoàn toàn không giống ảo ảnh do kĩ năng tạo ra.
Hai người lần lượt dùng hai chiêu xóa khống chế cũng không thể tìm được Momo thật.
Không đúng, đây không chỉ là bóng, mấy Momo giả này có vấn đề!
Sleep phản ứng kịp: “Đừng đánh!”
Đang hành động rất thoải mái giữa ảo ảnh, Túc Mạc cười khẩy, quả quyết lợi dụng 30 giây ảo ảnh tồn tại, dùng đèn đánh kiếm sĩ vật lý Sleep đang đứng ngay gần vũng bùn một gậy, cho y rơi xuống, sau đó chuyển sang tấn công xạ thủ ở cách đó không xa.
Dùng tất cả các chiêu ulti tạo thành một combo, trong lúc hỗn loạn đánh chết xạ thủ.
Thanh máu của hai thích khách trong bùn đã bị Cương Thi mài hết, chết ở trong đó.
Sleep thấy tình huống này đanh mặt, dùng kĩ năng tầm xa duy nhất ném về phía Momo, Momo lại né, sau đó biến mất như làn khói.
— [Bạn đã sử dụng Có Duyên Vạn Dặm Cũng Thành Một Đường]
Tầm mắt trở nên hỗn loạn, Túc Mạc vừa tránh kĩ năng khó mà điều khiển bước chân, cứ thế đâm vào người Úc Trăn. Đối phương bị đâm bất ngờ, cùng cậu ngã ra đất.
Túc Mạc với thanh máu còn một vạch đã kịp hoàn thành một lần gấp rút chạy trốn, đối mặt với cái nhìn kinh ngạc của Úc Trăn mới ý thức được mình đang nằm trên người anh.
Hồng Quả Quả vẫn còn đang sốt sắng hỏi thăm trong kênh đội ngũ, điên cuồng chạy quanh Đồng Hoang Hàn Nha rộng lớn tìm người.
Mà trong thành chính náo nhiệt, người qua kẻ lại, ồn ào náo động chưa ngưng.
Úc Trăn ngẩng lên nhìn triệu hoán sư trên người mình.
Triệu hoán sư hơi thở dốc: “Xin lỗi, chạy vội quá.”