Con Gái Địa Chủ

Chương 46: Người Trong Gương (2)

Suốt đoạn đường đều an toàn không hề có chuyện gì xảy ra, Hân dừng xe trước chung cư rồi nhanh chân bước vào tòa nhà, cô nghĩ bụng bây giờ chỉ cần vào thang máy rồi về nhà thôi. Xời! Game là dễ! Hân vừa ấn nút là cửa thang máy đã mở ra, rất nhanh thôi là cô có thể thoát ra khỏi cái nơi khỉ gió này rồi. Lối thoát ở ngay trước mắt, Hân vừa bước được một chân vào thang máy thì cả người cô bỗng bị một ngoại lực kéo mạnh ra đằng sau, cửa thang máy đóng rầm lại với một tốc độ kinh người, Hân ấn nút liên tục nhưng cửa thang máy cứ như thể bị kẹt, không thể mở được.

Hân bắt đầu thấy hơi rén, tự tin tụt một phần, nếu là trong phim thì đoạn này cô sẽ bị kéo chân.

"Lại sao đấy! Đùa nhau à!". Vừa dứt lời, trên cánh cửa thang máy xuất hiện một mũi tên màu đỏ chỉ sang bên trái, Hân quay đầu nhìn theo hướng mũi tên thì ở nơi đó là cầu thang bộ, nghĩ nhẩm chắc là linh hồn vừa nãy giúp mình, Hân gắn mắc cô gái đó với cái danh người tốt, tâm lý không còn sợ hãi, cô lắc đầu, mang trong mình hi vọng có thể thương lượng với em ấy nói.

"Nhà Vân tận tầng 7 đấy em ơi! Leo lên tầng 4 mà đã đứt hơi chứ tầng 7 thì có mà què. Em thích đi bộ thì đi chứ còn chị thích dùng thang máy, nên là xin em mở cái cửa hộ chị với!". Đáp lời thỉnh cầu của Hân là cánh cửa cầu thang bộ mở ra, có vẻ như ai đó không chấp nhận thương lượng, Hân chỉ vào thang máy một lần nữa nói.

"Mở ra ngay! Em tưởng thế là vui lắm hả! Bọn họ sắp đuổi đến nơi rồi đó!!". Có bị điên hay không mà đi thang bộ lúc này, ai biết sẽ có thứ gì đang chờ cô ở phía trước chứ, trong phim kinh dị đầy dẫy mấy cái motip kiểu này, nếu có thể khiến mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn thì ngu gì không làm! Trên tường bỗng xuất hiện chữ "không" được viết bằng máu, chữ viết xấu xí, méo xệch, ban đầu nhìn còn tưởng chữ "khỏ - ng" còn chưa kịp chê chữ viết bạn ma này thì thấy giọt máu chảy đỏ chót dài trên tường, Hân không khỏi rùng mình một cái. "Hơi ghê!" cô lấy điện thoại trong túi ra muốn nhìn người kia nhưng vừa cầm đến điện thoại Hân lại thôi, cô sợ mình sẽ vô tình thấy thứ đáng sợ nào đó khiến cô mất ngủ cả đêm.

"Nếu em thật lòng muốn giúp chị thì mở thang máy ra đi, chị không đùa em đâu". Hân nhẹ giọng chủ động xuống nước trước nhưng vẫn cứng đầu không chịu theo ý người kia, cô vừa dứt lời, ánh đèn huỳnh quanh nhấp nháy liên tục một cách điên cuồng, ánh đèn làm mắt Hân đau nhói.

Bỗng dưng tất cả tấm kính ở đây từng cái một đều vỡ tung, cứ mỗi một tấm kính vỡ là một lần tim Hân muốn dừng lại, cô giật mình ôm đầu lùi sâu vào trong tránh đi mảnh vỡ bắn vào người, hình như cô vừa làm ai đó giận rồi thì phải.

Ngay sau đó là âm thanh ken két chói tai vang vọng trong không gian, Hân nhìn thấy cánh cửa thang máy bị khắc từng cái mũi tên siêu vẹo cùng chỉ về một hướng, mũi tên chồng lên nhau càng lúc càng nhiều, âm thanh chói tai nghe mà dựng tóc gáy! Cánh cửa thang bộ rầm một tiếng, cửa bị đập tung cả bản lề, thấy vậy Hân vội kêu dừng nhưng thứ âm thanh đinh tai vẫn tiếp tục vang lên, đầu cô ong ong như muốn vỡ tung ra, ánh đền chớp nháy vẫn chưa dừng lại, mọi thứ xung quanh dần quay cuồng, bên tai tràn ngập tạp âm. Hân không chịu được nữa mà hét lên.

"DỪNG LẠI!!" Vừa dứt lời thì đèn trần sáng lại như bình thường, xung quanh chỉ còn lại tiếng hét vang vọng của Hân, mọi thứ dần yên tĩnh trở lại.

"Được rồi, không dùng thang máy thì không dùng, em đừng hù dọa chị như vậy, chị đã không nhìn thấy em rồi thì chớ". Âm thanh ken két lại vang lên nhưng chỉ một lúc rồi ngưng hẳn, Hân quay sang nhìn thì thấy có hình mặt cười vừa mới được khắc lên.

Cô thở dài bước chân vào lối đi cầu thang bộ, trong này yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng bước chân vang vọng khắp cầu thang, nhưng ngoài tiếng bước chân của cô ra thì còn là của một người khác nữa, có lẽ là do bầu không khí nơi đây quá âm u hoặc là bên cạnh cô lúc này vẫn còn có một "người" không giống bình thường nên Hân có hơi hãi, cô mở miệng bắt chuyện với "người" bên cạnh để vơi đi nỗi sợ.

"Vừa nãy không phải là quát em đâu, nãy là chị chỉ muốn em dừng lại thôi. Thật đấy! Chị thề luôn! Sao nãy giờ em không nói gì thế? Em có nghe không đấy?". Hân dừng bước không đi tiếp nữa, xung quanh lặng lẽ như tờ. Hân sợ người kia bỏ đi mất, cô vội kêu lên.

"Nếu em còn ở đây thì nháy đèn hai lần đi". Ánh đèn trên đầu nhấp nhánh hai lần, Hân thở phào, cô nói tiếp "Từ giờ trở đi, đèn nháy một lần là không, hai lần là có ha. Được không?". Đèn cầu thang lại nhấp nháy hai lần, từ giờ trở đi đó sẽ là phương thức giao tiếp của hai người bọn họ.

"Mình không được dùng thang máy thật à?". Ánh đèn nháy một lần, Hân thở dài, vừa leo cầu thang cô vừa hỏi vì sao không được, Hân đứng lại nhìn dòng chữ màu đỏ xiêu vẹo trên tường, cô thầm nghĩ chữ viết em ấy xấu thật, giống hệt ai đó.

"Gương?". Đúng là trong thang máy có gương soi thật nhưng mà tại sao lại cần phải tránh đi? Hân ngẩng đầu nhìn số tầng được viết trên tường, đi lâu như vậy mà vẫn dừng lại ở số 1, cô dừng lại, có vẻ như cô gặp phải quỷ dẫn đường mất rồi, Hân dù có hơi nghi ngờ người bên cạnh đang giở trò nhưng ngẫm lại hành vi của em ấy không giống như muốn hại cô nên có lẽ không phải nhưng mà nếu cô bị quỷ dẫn đường thì tại sao người kia lại không nhắc cô và nếu như gặp quỷ dẫn đường thì đi thang máy là thoát rồi mà và tại sao cô lại không được tiếp xúc với gương? Một đống nghi vấn dồn dập ập đến nhưng cô không thể lý giải ngay trong chốc lát được. Hân không có đôi mắt âm dương, bên người không có một cái gì để phòng thân, lúc này chỉ còn cách đưa tay chịu trói.

"Từ từ, chị nghĩ mình cần phải nghỉ một lát đã để suy nghĩ lại một số thứ". Hân ngồi bệt xuống đất dựa lưng vào tường thở hổn hển, cứ đi lòng vòng như này mãi cũng không ổn, vừa tốn sức lại còn tốn thời gian, cả người cô đổ mồ hôi mồ kê nhễ nhại, rất chi là khát nước, Hân đưa tay quạt cho bớt nóng thì bỗng bên cạnh cô xuất hiện một luồng khí mát rượi, chỗ trống bên cạnh cô từ lúc nào đã có bóng người ngồi, em ấy thoát ẩn thoắt hiện như một cơn gió, cứ như một đám mây trắng vậy, nhiều lần suýt làm cô lên cơn đau tim.

"Chị đến bây giờ vẫn chưa biết tên em, mà hình như em biết tên chị rồi đúng không?". Em nhìn cô rồi gật đầu, nhẹ nhàng gọi tên cô, Hân mỉm cười hỏi.

"Em tên gì?". Em ấy nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt em thoáng suất hiện một tia thất vọng, mãi một lúc sau em mới lắc đầu nói không nhớ tên của mình.

"Không nhớ à, vậy chị gọi em là Vân được không? Tại em nhìn y hệt em ấy, à mà thôi gọi thế hay bị lẫn lắm, Thanh được không? Chị gọi em là Thanh nhé". Em mỉm cười gật đầu, càng nhìn Hân càng cảm thấy giống Vân, gương mặt giống nhau là một chuyện, cái cảm giác em ấy đem lại cũng giống hệt Vân.

"Sao em không hiện lên ngay từ đầu vậy? Làm chị cứ tưởng em đi rồi".

"Hiện hình rất tốn sức". Thanh tựa cằm lên đầu gối, mái tóc đen dài gần chạm đến nền đất, em đưa tay vén tóc ra sau, một vào lọn tóc nhỏ buông lơi nơi vành tai, làn da trắng nhợt nhạt, áo dài trắng ôm người, đuôi áo hơi nhẹ nhàng lay động theo động tác của em, tay áo hơi kéo lên lộ ra một chiếc vòng tay bằng bạc có gắn chuông, thấy vậy Hân vội rút điện thoại ra, cô muốn tìm ảnh Vân, Thanh nhìn Hân với ánh mắt dịu dàng rồi nở một nụ cười hạnh phúc, Hân còn đang mải tìm ảnh trong album trên điện thoại nên không để ý đến vẻ mặt đó.

"Đây rồi! Em có thấy người đứng bên trái không? Đó, em giống y hệt em ấy, hai người nhìn không khác nhau là bao". Hân giơ điện thoại lên cho Thanh xem, cô thấy em nhìn Vân chăm chú, sau đó em chỉ tay vào Vân rồi nói.

"Tôi không còn nhớ ngày xưa mình trông như nào nữa, mọi người ở đây ai cũng vậy, vẻ ngoài của chúng tôi đều là lúc chết như nào thì bây giờ như vậy, có lẽ gương mặt mà em đang thấy lúc này chỉ là ảo ảnh do tôi tạo nên thôi". Nghe Thanh nói xong, Hân tắt điện thoại bỏ lại vào túi, cả hai đều im lặng làm bầu không khí càng thêm khó xử, Hân muốn nói gì đó để thoát khỏi hoàn cảnh hết sức ngượng ngùng này thì bỗng cô nghe thấy tiếng rầm từ bên trên vọng xuống, Hân bật dậy định đi lên trên xem thử, Thanh bất ngờ nắm lấy tay cô, lắc đầu nói.

"Hân đợi ở đây, đừng đi đâu hết cho tới khi tôi quay lại". Thanh đứng dậy, không đợi Hân trả lời đã biến mất hút, cô cúi đầu thầm nói mình làm gì có chỗ nào để mà đi.

Tình hình trên tầng lúc này có đôi chút căng thẳng. Thanh đừng thẳng người, xung quanh cô bị bao quanh bởi những linh hồn, đủ mọi hình dạng, khuôn mặt "bọn họ" mang theo vẻ dò xét, lo lắng, sợ hãi mà cũng có vẻ không cam chịu, tạo thành một vòng tròn mà Thanh lại ngang nhiên đứng giữa cái vòng tròn ấy.

Còn thứ đã tạo ra âm thanh vừa rồi lúc này đang nằm rạp dưới chân của Thanh, cô nhìn lướt qua đám vong hồn xung quanh một lượt, ai nấy đều không dám tiến lên đối đầu với Thanh, thấy vậy thì cô mỉm cười, nếu cô có thể rời xa Hân một lúc thì sẽ không cần phải ngồi chờ bọn họ xuất hiện nhưng cô sợ Hân sẽ gặp nguy hiểm nếu mình rời đi quá xa. Kẻ đang bị Thanh giẫm lên đang không ngừng giãy dụa, gương mặt hắn hoàn toàn biến dạng vì sức ép từ bàn chân, mắt hắn trợn tròn như sắp lòi ra khỏi hốc mắt mà ngay sau đó cả người hắn đã biến thành một nắm tro bụi, con mắt trắng dã lăn lông lốc trên nền đất một đoạn rồi mới tan biến.

Bình thường cô chỉ đi hù dọa bọn họ một chút là được rồi, đi sát hại những vong hồn khác để rồi phải đi gánh cái nghiệp lớn làm chi nhưng Thanh lại nhiều lần đứng ra chỉ vì Hân.

Bình thường bọn họ đều tránh đi gây hấn với những linh hồn trăm tuổi hoặc hơn, tuy đều chết cả rồi nhưng miễn linh hồn còn tồn tại thì sẽ được đầu thai, còn nếu không còn thì không đầu thai được nữa, mà lúc này kẻ có thể khiến linh hồn tan biến lại chính là người con gái có vẻ ngoài vô hại này. Thanh tỏ ra mất kiên nhẫn với bọn họ, từ vẻ ngoài xinh đẹp ưa nhìn đột ngột biến thành dáng vẻ đáng sợ, giọng nói dịu dàng trở nên trầm đυ.c, Thanh gầm lên một tiếng, cả đám đều run lên.

"Kẻ nào dám đυ.ng vào em ấy thì liệu hồn!". Thanh lao về phía bọn họ, cả đám hoảng sợ bỏ chạy, không dám để lại dấu vết. Người trần vô tình lạc vào đây đúng là có khiến bọn họ nổi lòng tham muốn chiếm đoạt thân xác nhưng so với việc được đầu thai thì không còn quan trọng nữa. Giải quyết bọn họ cũng nhanh nhưng Thanh lại chần chờ không quay về tìm Hân, cô không muốn đem gương mặt gớm ghiếc này đi gặp em, Thanh ngẩn người nhớ lại những đoạn kí ức mơ hồ, cho đến khi không còn nghe thấy những âm thanh hỗn loạn trong đầu đang không ngừng xúi giục cô làm điều xấu, cô muốn bản thân phải thật hoàn mỹ để gặp em, phải một lúc Thanh mới quay lại.

Ngồi đợi một lúc lâu mà vẫn chưa thấy em quay lại, Hân nóng lòng muốn đi lên tìm Thanh nhưng nghĩ lại dù cô có đi lên cũng chưa chắc đã giúp được gì, nhưng cô phải ngồi đợi ở đây đến khi nào nữa! Thế rồi một luồng khí lạnh từ trên tràn xuống, cô xoa xoa cánh tay, hắt hơi một cái, Hân nhìn lên liền thấy Thanh đang từ trên cầu thang bước xuống, em đứng lại rồi nói.

"Đi tiếp thôi". Thanh đứng cách cô khoảng 5 bậc thang, Thanh từ trên cao nhìn xuống cười dịu dàng với cô, tiếng chuông ngân reo vang trong không gian, bỗng dưng trong đầu cô xuất hiện một khung cảnh lạ lẫm, trước mặt cô hiện lên một bóng lưng xinh đẹp, người ấy dường như đã phát hiện ra ánh mắt cô liền quay người lại sau đó từ từ đến gần, rồi cúi xuống mỉm cười dịu dàng đưa tay xoa mặt cô.

"Em ơi?". Hân giật mình thoát khỏi hồi ức, Thanh vẫn đứng đó chờ cô nhưng sao cô lại cảm thấy nụ cười này của Thanh giống hệt người lúc nãy trong ảo ảnh nhỉ? Mà gương mặt này là của Vân, nói Vân giống người kia mới đúng, phải không ta? Hân đứng dậy, tạm thời bỏ qua những suy nghĩ trong đầu, vừa đi được một nửa cầu thang thì cô dừng lại nhưng ngay đó cô chạy vọt lên nhìn số tầng được viết trên tường đã chuyển thành 2, Hân còn tưởng mình đang gặp ảo giác liền mở cửa cầu thang nhìn ra ngoài thì thấy khung cảnh bên ngoài không giống tầng 1.

"Thoát được rồi! Thoát rồi Thanh ơi". Hân vui mừng suýt chút nữa là nhầm Thanh thành Vân mà ôm chầm lấy em, dù sao mặt hai người nhìn giống nhau quá mà, Hân cũng chỉ vui lúc này thôi, cô còn phải leo thêm 6 tầng nữa mới đến nhà Vân, cô quay sang nhìn Thanh với ánh mắt đáng thương.

"Không thể dùng thang máy sao em?". Thanh không biến sắc, lạnh lùng lắc đầu.

"Vì sao?".

"Em trong gương có khi không phải em đâu! Em quên bản thân em bị kéo vào đây vì cái gì sao". Mặc dù Thanh có đủ khả năng để bảo vệ Hân nhưng cô không dám làm liều, kẻ đưa Hân đến đây vẫn còn lảng vảng đâu đó quanh đây, cẩn thận chưa bao giờ là thừa. Lúc này mọi thứ đã có lời giải, lời lẽ ngắn gọn, súc tích của Thanh đã thành công khiến Hân câm nín, suốt đoạn đường đều không dám hỏi nhiều, ngoan như cún.

Leo được đến tầng 5, Hân chợt nghe sau lưng có rất nhiều tiếng động kì lạ, cô hoảng hốt chạy lên kéo tay Thanh đang đi trước dẫn đầu lại, Thanh cũng nghe thấy những âm thanh đó, em đứng trước che chắn cho cô, Hân nghiêng người nhìn xuống không thấy ai cũng không còn nghe thấy mấy tiếng động kì lạ nữa, cô thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng đang dần thả lỏng thì bỗng bên vai cô bị ai đó vỗ lên một cái. Hân giật mình la lên một tiếng bám lấy vai Thanh nhảy tót lên, Thanh phản ứng nhanh vòng một tay qua lưng, tay còn lại đặt bên dưới khớp gối Hân, vững vàng bế ngang cô lên, Thanh chớp chớp đôi mắt mở to vì kinh ngạc, vẻ mặt bối rối hỏi.

"Hân sao thế?".

"Nãy...nãy có ai đó vỗ...vỗ vai chị! Thanh xem...xem đằng đó có ai không!". Hân ôm chặt lấy cổ Thanh không chịu xuống, em không nói gì nhìn vào khoảng không rồi nhăn mày, Hân không nhận lầm, chỗ đó hình như vừa có thứ gì đó đi qua.

"Không có gì đâu, yên tâm".

"Thật không?". Thanh mỉm cười gật đầu, Hân thở phào muốn Thanh thả mình xuống, em rũ mắt nhìn, cả hai nhìn nhau một lúc Thanh mới thả cô xuống, Hân làm như vô ý, đứng cách xa Thanh một bước. Em ấy không phải Vân! Ừ thì cả hai có nhiều điểm tương đồng với nhau nhưng như thế vẫn chưa đủ để thay đổi sự thật, chỉ là ánh mắt kia quá đỗi dịu dàng làm cô không muốn rời mắt.

Tại sao cô lại nhận ra ư? Đó là vì bố mẹ cô lúc nào cũng nhìn nhau bằng ánh mắt như vậy! Cứ như kiểu họ sợ con cháu không biết hai người rất yêu thương nhau vậy. Nên khi Thanh nhìn cô bằng ánh mắt đó, Hân suýt chút nữa hiểu nhầm người ta thích mình. Cũng may Thanh không để ý đến hành động giữ khoảng cách của Hân.

Nhưng nghĩ cũng lạ, trừ lúc đầu bị lừa cho đi lòng vòng thì từ nãy đến giờ cả hai đều không chạm trán phải thứ gì đó quá đáng sợ, hay là do bên cạnh có người bảo kê nên mới thế? Hân cúi đầu cười tủm tỉm, sau vụ này cô sẽ đốt cho Thanh thật nhiều vàng mã coi như là lời cảm ơn. Đúng lúc này, Thanh đang đi đằng trước bỗng dưng đứng khựng lại, Hân suýt nữa là va vào người em.

"Sao dừng lại thế?". Thanh quay lại nhìn cô với gương mặt hoảng hốt, không đợi Hân nói tiếp thì đã bị em đẩy mạnh sang bên cạnh, sau đó một cái bóng đen lướt qua quấn chặt lấy Thanh.

"Chạy đi!". Thanh vừa quay qua nhìn cô thì chỉ trong nháy mắt Hân nhìn thấy một cánh tay của Thanh bị cái bóng kia cắt đứt, em gầm lên một tiếng, dùng cánh tay còn lại túm chặt lấy cái bóng đen kia rồi quăng nó lên cầu thang, Thanh vẫn không quên nhắc Hân phải chạy đi.

"Em đi xuống dưới dùng thang máy lên tầng 7 trước đi! Tuyệt đối không được nhìn vào gương, không được đứng gần gương!". Thanh còn chưa nói xong đã thấy Hân cầm lấy cái túi ném thẳng về phía mình, Thanh phản xạ nhanh lùi lại né tránh nhưng cái túi không trúng Thanh mà trúng cái bóng đen đang định đánh lén kia, Hân nhìn cái bóng đen lúc ẩn lúc hiện ra một dáng người hoàn chỉnh, cô bỏ lại chiếc túi xoay người chạy xuống cầu thang.

"Thanh nhớ phải đuổi kịp đấy!". Cô không nghe thấy câu trả lời của Thanh nhưng đổi lại đằng sau cô lại vang lên cả đống tiếng động lớn, Hân vừa đến gần thì cửa thang máy đã tự động mở ra cho cô, Hân quay đầu nhìn về phía cầu thang thì thấy tà áo dài trắng lấp ló phía sau, Hân thấp giọng chửi thề một tiếng liền nhanh chân bước vào bên trong, cô ấn số tầng rồi giữ đứng giữa thang máy, hai mắt nhắm lại không nhìn đến ảnh phản chiếu trong gương.

Thanh đứng chắn trước cửa cầu thang, cho đến khi không còn cảm nhận được Hân nữa thì mới quay lại đánh nghiêm túc, do lúc đầu bị đánh lén mà cô đã mất một cánh tay nhưng khi Hân vừa đi thì một cánh tay khác mọc ra, Thanh túm lấy cổ cái bóng đen rồi ra sức bẻ gãy cổ hắn, tuy làm vậy cũng không có tác dụng là bao. Cái cổ bị vặn ngược ra sau bỗng từ từ xoay về lúc ban đầu, tay chân hắn bị đứt đoạn, hắn lao nhanh về phía Thanh với dáng đi vặn vẹo, từ cổ tay Thanh biến ra một sợi dây xích dài, âm thanh xích sắt va chạm vào nhau vang vọng trong đêm tối, chiếc xích trói chặt tứ chi của hắn ta, cả người hắn bị trói rồi bị kéo mạnh treo lơ lửng trên không trung.

Hắn ta giãy dụa tay chân muốn thoát ra nhưng dây xích chỉ động đậy mấy cái còn lại chả xi nhê gì, Thanh nắm chặt lấy dây xích từ từ đi về phía hắn, lúc này hắn bỗng há to miệng, cái cổ bỗng dài ngoằng vắt vẻo như không xương nhắm tới cô, Thanh bất ngờ, cô đưa tay muốn quất dây xích vào người hắn nhưng hàm răng nhọn hoắt đã cắn phập vào bả vai Thanh. Cô bực bội túm lấy mớ tóc lưa thưa của hắn ta, hai người rằng co một hồi lâu, hắn ra sức cắn vào bả vai không chịu nhả ra cho dù tóc bị giật một cách thô bạo đến mức mất cả một mảng da đầu. Lúc này, hai chân Thanh trở nên mềm nhũn, cả người dần mất hết sức lực, cô nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt xanh lá của hắn ta, âm thanh trầm đυ.c từ trong cổ họng của hắn thoát ra giống như đang cười.

Bên dưới làn da trắng như thạch cao của Thanh hiện ra những đường gân xanh đen chạy dọc khắp cơ thể, con ngươi màu đen chuyển sang đỏ như máu, một nửa gương mặt của Thanh biến dạng lộ ra hõm mắt đen tối sâu hun hút, khuôn mặt cô đanh lại, xung quanh dần trở nên lạnh lẽo, bí bách đến ngộp thở, con mắt đỏ lừ của Thanh nhìn thẳng vào con mắt xanh lá, móng tay dài cô cắm sâu vào hộp sọ của gã, từng dòng máu đỏ trào ra từ thất khiếu lăn dài trên mặt, hắn nhả ra bả vai thon gầy của Thanh, cả người không ngừng run lên, Thanh đưa tay ném mạnh đầu gã xuống sàn, cô đưa chân dẫm lên má hắn, mũi chân nghiến mạnh làm khuôn miêng đang há hốc của hắn méo xệch.

Thanh không buồn nghe tiếng hắn rêи ɾỉ, "phựt" một tiếng sợi xích sắt quấn chặt lấy tứ chi của hắn kéo về bốn hướng khác nhau, cơ thể bị chia thành năm mảnh, âm thanh nhão nhoẹt của xá© ŧᏂịŧ rơi vãi rót vào tai, mũi chân Thanh ấn đứt quai hàm, khuôn miệng trề xuống một cách lỏng lẻo, cô đưa chân đá cái đầu đang treo quai hàm lủng lẻo về phía cơ thể bị kéo đứt.

Bả vai bị cắn rách nhanh chóng phục hồi như lúc ban đầu, cô nhìn cái xác bị chia năm xẻ bảy tỏa ra làn khói đen dần tan biến trong không gian, Thanh xoay người đi lên cầu thang, cúi người nhặt lấy cái túi Hân bỏ lại, cô mang theo cái túi rồi hóa thành khói đen tan biến trong hành lang vắng vẻ.

_____________

Editor: Có lẽ mọi người sẽ nghĩ chap này Hân hơi hèn nhưng mn thử bị lạc đến một thế giới toàn những thứ kì dị mà không có bất cứ ai ở bên hay có một vũ khí nào đó đễ chống trả, là ai cũng sợ thôi. Gặp được Thanh như nhìn thấy một hi vọng khiến Hân ỷ vào và cũng một phần vì Thanh giống Vân nên Hân vô thức dựa dẫm như cách cô tin tưởng và dựa dẫm Vân vậy. Hân biết bản thân mình không thể tấn công những người ở thế giới này nên cô đã tránh khỏi những cuộc giao tranh để không làm vướng tay Thanh, vì cô tin Thanh có thể bảo vệ mình như cách Vân đã từng làm ở ngôi nhà 64. Nếu đánh nhau với người thì Hân sẽ dũng cảm đánh trả nhưng đây là ma, một thực thể không thể chạm đến. Vậy nên Hân không hèn, cô ấy biết khả năng của bản thân đến đâu.