Con Gái Địa Chủ

Chương 30: Dính Ngải (2)

Sau đó thì cả hai đều im lặng, Vân lim dim ngủ mất, trong không gian tĩnh lặng chỉ còn hơi thở đều đều của cô và nhịp tim của Hân, hai người nằm rất gần nhau, tựa như chỉ cần cựa mình một cái là đã đυ.ng phải đối phương rồi, Vân đã chìm vào giấc ngủ mà Hân vẫn còn đang buồn rầu nằm bên cạnh.

Cho đến khi hai mắt mỏi nhừ, Hân mới phát hiện ra người nằm bên cạnh đã ngủ từ lúc nào không biết. Cô thở nhẹ một hơi, hai mắt cũng nhắm lại nhưng chưa được bao lâu eo cô truyền đến cảm giác ấm áp, Hân mở to mắt ra nhìn vào khoảng tối trước mặt, bất ngờ đến mức quên hít thở. Vân đang đặt tay lên eo cô!!! Thậm chí còn đang sát lại gần!!!

Vân thường mất cảm giác an toàn nhất là lúc ngủ, khi bản thân trong trạng thái bị bóng tối bao chùm thường đi kèm với nỗi sợ, tâm lý căng thẳng thôi thúc cô đi tìm một chỗ dựa, dù là da thịt hay chỉ là tiếng hít thở thôi cũng khiến cô an tâm rồi, trong vô thức cô sẽ cảm thấy lo sợ và bất an nên luôn nằm lùi về góc bên trái là thói quen khó bỏ của cô mà Hân không hề biết, Vân mệt đến mức không mở nổi mắt, cô dịch chuyển thân thể đến gần nơi ấm áp ở đằng đó rồi cuộn cả người lại, Vân thu mình lại rồi nép gọn vào lòng Hân, cô thở nhẹ một hơi rồi tiếp tục ngủ say.

Hân hồi hộp đến mức cứng đơ người nhưng nhìn thấy dáng nằm của Vân cô liền hiểu ra rằng người này đến cả lúc ngủ cũng thấy bất an, Hân thấy đau xót trong lòng, tay trái của cô lơ lửng giữa không trung rồi nhẹ nhàng ôm lấy đôi vai gầy yếu của Vân. Tay phải thì từ từ xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại như lụa của Vân, Hân luồn cánh tay xuống dưới cổ rồi đặt đầu của Vân lên cánh tay mình, trong trái tim như tràn lan sự ngọt ngào, cơ thể Vân ấm áp vô cùng. Lúc này hai người họ sát gần nhau, trong bóng tối Hân vẫn tưởng tượng được l*иg ngực phập phồng của Vân lên xuống theo từng nhịp thở.

Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ khứu giác và xúc giác như lúc này, Hân như người bị thôi miên, cô khẽ dán sát mũi gần đến mái tóc mượt mà của Vân rồi hít thử một hơi, mặc dù không phải mùi hương ngọt ngào như cô tưởng tượng nhưng cũng rất dễ ngửi, hương hoa nhài khiến tinh thần Hân thả lỏng. Càng đi xuống là đến mang tai, lúc này cô mới ngửi được mùi hương ngọt ngào kia, Hân âm thầm mắng mình biếи ŧɦái, bỉ ổi nhưng thực sự rất khó cưỡng lại. Truyện Tổng Tài

Cảm thấy sau tai phảng phất làn gió ấm nóng có chút ngứa, Vân rụt người lại, cô rụt đầu chút một chút rồi tiếp tục nằm im. Hân giật mình, cô sợ Vân sẽ tỉnh dậy nhưng rồi không có gì xảy ra, cô khẽ thở phào một hơi rồi nằm lùi ra đằng sau thêm một chút, mặc dù có hơi tiếc nuối nhưng cô vẫn dừng hành động thô lỗ của mình lại. Càng muốn hạn chế tiếp xúc thân mật với Vân thì cô lại càng tham luyến nhiều hơi, trong đôi đồng tử lóe lên một tia du͙© vọиɠ, Hân nhắm mắt lại, cô nhíu mày áp chế cảm xúc mãnh liệt kia.

Lúc mở mắt ra lần nữa thì mọi thứ đã trở lại bình thường, Hân cẩn thận kéo chăn che đi đầu vai nhỏ của Vân, tay phải dịu dàng vuốt tóc Vân, cô sáp lại gần, cô nhẹ nhàng hôn lêи đỉиɦ đầu của Vân, nụ hôn nhẹ nhàng như sợ đánh thức người con gái đang ngủ say kia.

Trong lòng được ấm áp, cô đang cảm thấy vô cùng hạnh phúc, tình cảm khó nói nhưng bây giờ được thỏa mãn, "như vậy là được rồi... chỉ cần như vậy thôi...", Vân khiến cô gần như đã quên mất bản thân ngày trước ảm đạm và yếu đuối đến mức nào. Hân vẫn luôn tự nhủ rằng phải trở thành một chỗ dựa vững chắc để bảo vệ Vân, có lẽ loại tình cảm này sẽ không thể được chấp nhận nhưng ít nhất cô muốn nghe theo trái tim, thật lòng yêu ai đó.

________________

Sáng hôm sau, hiếm khi Hân tự thức dậy mà không cần báo thức điện thoại, cô dụi dụi mắt rồi ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, bốn bức tường giăng kín bùa vàng vô cùng ghê rợn làm cô giật bắn mình, đúng là nhìn đi nhìn lại vẫn thấy hãi hùng, Hân khẽ cúi đầu xuống, hình ảnh này làm tim cô mềm nhũn, Vân nằm gọn trong lòng cô, tay trái nắm nhẹ cổ áo của Hân, còn tay phải thì ôm lấy eo Hân, tướng ngủ y chang trẻ con nhưng khác ở chỗ là Vân nằm không lộn xộn, chỉ duy trì đúng một dáng nằm suốt đêm.

Hàng mi cong dày nổi bật trên tông da sáng trắng, chân mày thanh tú, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hồng hào no đủ, đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy gương mặt của Vân lúc mê ngủ, có hơi mất tập trung mà ngẩn người, Vân bỏ đi dáng vẻ dịu dàng mà xa cách thường ngày của mình, lộ ra sự đáng yêu mềm mại, làn da trắng nõn không tì vết nhưng bây giờ lại xuất hiện mấy vết bầm tím li ti, Hân nhìn thấy mà đau lòng.

Nếu cô mà gặp kẻ thất đức kia, chắc chắn cô sẽ gϊếŧ chết kẻ đó! Khiến kẻ đó phải chịu đau đớn nhiều hơn Vân! Hân híp mắt tính toán.

Hân nhẹ nhàng rút tay ra khỏi người Vân, đặt một nụ hôn nhẹ lêи đỉиɦ đầu Vân rồi rón rén bước xuống giường, cánh tay Vân nằm đè suốt đêm nên có chút tê mỏi, vậy mà Hân không quan tâm, cô vui vẻ bước đi, đang tính ra cửa chợt cô đột nhiên quay trở vào, Hân lấy điện thoại ra, bấm chụp mấy lần rồi mới ôm điện thoại rời khỏi. Cô mang tâm trạng vui vẻ vệ sinh cá nhân, xong xuôi tất cả liền bắt tay vào làm bữa sáng cho cả hai. Đến khi đồng hồ điểm 7 rưỡi, cánh cửa phòng ngủ được mở ra lần nữa, Vân uể oải bước từng bước một, cô gần như quên mất sự hiện diện của Hân nên vẫn vô tư đi loanh quanh nhà với bộ dạng ngái ngủ.

Hân đứng hình nhìn Vân, mái tóc rối nhưng lại tạo cảm giác lười biếng, dây áo trễ xuống cánh tay hơi lộ ra bầu ngực trắng nõn, đôi mắt Vân khép hờ, cô lấy tay che miệng ngáp dài, uể oải bước đi, nhưng mới được vài ba bước thì dường như ông trời không muốn buổi sáng của cô được yên ổn, ngón chân Vân vô tình đập vào chân bàn, cái cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng làm cô khóc không ra nước mắt, cô đau điếng gào lên một tiếng hét chói tai, Vân cúi người nắm lấy bàn chân rồi nhảy lò cò lùi về sau, lưng cô lại đυ.ng trúng kệ sách, kéo theo sau đó là chấn động mạnh làm mấy quyển sách nghiên cứu dày cộp rơi xuống và tiếp trúng đầu cô bằng góc nhọn.

Vân quay ra ôm đầu, cô vừa mới đứng dậy thì thảm dưới chân trở nên trơn trượt vô cùng khiến cả người lao về đằng trước, đen đủi thay gương mặt cô liền tiếp song song với sàn gạch men sứ, liên tiếp ba lần dính đạn, đầu óc Vân tức khắc tỉnh táo hơn trước rất nhiều, Vân tủi thân chống tay đứng dậy, liếc mắt nhìn vào phòng bếp mới thấy Hân đang ngơ ngác nhìn, cho tới khi cả hai chạm mắt với nhau Hân mới đánh mắt nhìn đi chỗ khác.

Thấy hành động giấu đầu lòi đuôi của Hân không thể lộ hơn, Vân vội vàng kéo dây áo bị trễ lên, trải qua loa mái tóc có hơi rối của mình rồi chạy rầm rầm vào phòng tắm, Hân nhìn mà cũng thấy bất ngờ, chạy nhanh đến mức chỉ nhìn thấy di ảnh. Nội tâm Vân đang điên cuồng gào thét, rồi hình tượng hoàn hảo mà cô dày công dựng nên cứ thế mà sụp đổ, bên ngoài truyền ra tiếng cười nhẹ của Hân, mặt cô ngay lập tức đỏ lựng.

Không biết cô đã tạo ra cái nghiệp gì mà hết lần này đến lần khác, cô luôn bị mất mặt trước Hân. Vân xấu hổ trốn trong nhà vệ sinh, cô bây giờ chỉ muốn nhúng đầu vào bồn cầu rồi xả nước cho biến mất luôn. Cánh cửa có người gõ nhẹ vào, Hân nhẹ nhàng nói vọng vào.

"Vân ơi, chị đem túi chườm đá cho em này, em ổn chứ? Có đau lắm không em?"

Nghe Hân nói xong Vân nghĩ tới ban nãy mình cư xử ngu ngốc đến thế nào thì mặt như quẩy nhúng phở, cô ỉu xỉu đáp.

"Em không đau, chị... để ở đấy đi, tí em lấy". Thấy Vân không chịu ra, cô muốn vào giúp Vân chườm đá nhưng bị từ chối, Hân đành bất đắc dĩ dặn dò mấy câu rồi rời đi.

Vân nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa mới nhẹ nhàng mở he hé cửa ra, cô nhanh tay lấy túi chườm đá với bông băng. Vân xấu hổ ngồi thụp xuống sàn, lưng dựa vào cửa, cô úp mặt vào đầu gối.

Hân thay quần áo chuẩn bị đến công ty, lúc đi qua thì thấy Vân đang đứng trước cửa phòng vệ sinh, cô vẫy tay chào tạm biệt em, Vân ngẩn người, do dự một hồi mới vẫy tay chào lại, cô nở một nụ cười dịu dàng, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm, gò má phiếm hồng như cánh hoa sen trang nhã nổi bật trên làn da trắng nhợt nhạt. Lần này là đến lượt Hân ngại ngùng, Hân xoay người đi thẳng ra khỏi cửa, Vân vẫn còn nhìn chằm chằm hướng đi của Hân, cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa thì lúc này cô mới cho phép bản thân gục xuống.

Tay cô ấn mạnh vào chỗ trái tim, đau đến không thở nổi, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm, đằng sau cô xuất hiện một bóng đen, hắn ta nở một nụ cười vặn vẹo đến đáng sợ, đôi mắt chỉ một màu đen tăm tối, trên mặt chằng chịt mạch máu đen xì, nụ cười rộng đến tận mang tai với những chiếc răng ố vàng, nhọn hoắt như cây kim lòi ra cả đống giòi lúc nha lúc nhúc nhìn vừa tởm mà vừa kinh dị, đôi tay gầy guộc với làn da đặc trưng của xác chết đang xuyên qua người Vân, mỗi lần hắn cười vang một tiếng là tim cô đau thắt lại, tay còn lại của hắn nắm lại thành quyền, liên tục đấm mạnh lên người cô, những chỗ bị hắn đánh qua liền nổi lên vết bầm ghê rợn.

Rồi mọi thứ chợt dừng lại, hắn ta biến thành làn khói đen xì rồi bay thẳng vào cổ họng của Vân, một mùi hôi tanh tưởi từ dạ dày chạy thẳng lên thanh quản, Vân nhanh chóng chạy đến bên bồn cầu, cúi đầu nôn ra một bãi máu đen xì kinh tởm, mạch máu trên cánh tay lần lượt biến thành màu thâm đen, làn da trắng nhợt nhạt như người chết, Vân cố gắng chống đỡ cơ thể để liên lạc cho Dương.

_____________

Hân rời đi chưa được bao lâu, điện thoại trong túi quần liên tục đổ chuông, cô lái xe tấp vào lề đường rồi lấy máy ra nhìn, 7 cuộc gọi nhỡ từ cô đạo sĩ lúc trước lần lượt nối tiếp nhau, cô sửng sốt bấm máy gọi lại nhưng màn hình hiện lên giao diện cuộc gọi. Cô vội nhận máy còn chưa kịp nói gì liền thấy đầu dây bên kia hốt hoảng la lớn.

"Cô đang ở đâu! Tại sao lại tự ý rời đi!".

"Tôi...có chuyện gì xảy ra sao!". Hân nhận thấy giọng điệu của Võ Thùy Dương có vẻ gấp gáp, trái tim Hân "thịch" một cái, cô run giọng hỏi lại.

"Vân gặp chuyện gì!"

Dương bùng lên lửa giận, cô phóng xe như bay vào nội thành, nếu được thì cô muốn gân cổ lên mắng chửi Hân lắm nhưng làm vậy cũng chả có ích gì, không quan tâm người xung quanh đang nhìn cô bằng ánh mắt kì quái, Dương quát lên.

"Thế mà cũng hỏi!".

Ngay lập tức Hân quay xe lại, suýt chút nữa là va phải xe đằng trước, họ nhìn Hân tức giận, có vài người gân giọng lên chửi bới nhưng cô hoàn toàn ngó lơ. Một đoạn đường không dài nhưng Trần Khả Hân vô cùng mất kiên nhẫn, thật may rằng trên đường không gặp trở ngại, với tốc độ như vậy mà không xảy ra tai nạn là quá thần kì rồi, thang máy không nhanh không chậm nhưng Hân lại liên tục bấm vào nút thang máy dù biết cho dù có làm vậy thì cũng không nhanh được. Vừa chạy đến hành lang quen thuộc, Hân đã xông thẳng vào nhà. Hân chạy vội vào phòng Vân, vừa mở cửa là cô đã thấy bóng lưng của Dương, cô ấy đứng cạnh mép giường.

"Vân!". Hân sợ hãi la lên.

Trong khoảng khắc, tim cô như ngừng đập hoàn toàn, người ấy nằm trên giường, có vẻ ngoài xinh đẹp và dịu dàng, như một tác phẩm nghệ thuật mang hơi thở mong manh của sự sống, mái tóc đen tuyền như dòng suối xõa lung tung trên ga giường trắng nổi bật hơn bao giờ hết, làn da thâm điển hình như người chết, mạch máu bên dưới một màu đen thẫm nổi lên như rễ cây bao kín cả người của Vân, đôi mắt trong veo nhắm lại, chân cô mềm nhũn ra, Hân ngồi thụp xuống sàn, biểu mặt đờ đẫn không biết phải phản ứng ra sao.

"Vực lại tinh thần đi! Cô như này còn làm tôi lo hơn đấy!".

"Vân...Vân!".

Hân chạy đến bên giường, vội vã cầm lấy tay người kia như cố gắng níu kéo một tia hy vọng, cô chợt rùng mình một cái, cảm giác như cô đang cầm một khối băng chứ không phải tay người. Tim cô đau nhói lên từng đợt, cảm giác sợ hãi bao chùm cô, mới ban nãy Vân còn tươi cười với cô, chỉ mới có mấy phút ngắn ngủi chứ mấy, Hân cố gắng thở từng hơi nặng nhọc, phản ứng như này quá không bình thường, cứ như thể cô đã mất tất cả, không phải! Mà là người chết là cô chứ không phải Vân.

"Không được,... Vân ơi...Vân của tôi sao lại như thế này được!! Không thể nào!!".

"Bình tĩnh chút đi!".

Dương cau mày tức giận, có nhất thiết phải phản ứng quá lên như thế không? Vân đã chết đâu, Hân quay đầu nhìn Dương, ánh mắt sắc bén đó làm cô rùng mình một cái, đôi mắt không có sự sợ hãi hay buồn bã mà là sự hận thù, bước chân không tự chủ mà lùi về sau một bước, giọng nói cô nhỏ đi một chút.

"Vân còn sống... nhưng tình trạng không tốt lắm đâu, cô phải bình tĩnh một chút, rồi chúng ta cùng bàn đến bước tiếp theo".

"Còn...sống?". Hân trầm giọng lặp lại nhưng sự tuyệt vọng trong ánh mắt đã biến mất. Dương thở phào gật đầu một cái, cô đi đến bên cạnh chuẩn bị một trận pháp để bắt đầu làm nghi lễ đuổi vong.

"Có 2 cách để đuổi vong ra khỏi người Vân, cách thứ nhất hơi cực đoan một chút đó là tra tấn bằng lửa hoặc lấy roi quất vào người để ép vong ra ngoài....".

"Không được!".

Hân gằn giọng bác bỏ, cô căm phẫn nhìn xuống sàn nhà, hai tay nắm lại thành quyền như thể sẽ đấm người bất cứ lúc nào.

"Đó là điều tôi không bao giờ làm, cách còn lại nhẹ nhàng hơn một chút nhưng chúng ta đang gặp vấn đề lớn".

Dương nhìn ngó xung quanh một lúc, trong giọng chứa đầy nỗi bất an, mặt mày cũng nghiêm trọng không kém, làm Hân sốt sắng chờ đợi.

"Linh hồn của Vân không ở đây, tôi chỉ sợ là cô ấy đang dạo quanh Quỷ Môn Quan rồi đấy, nếu không kịp đưa hồn quay lại... chỉ còn có nước từ bỏ thôi".

"Vậy phải làm sao!". Hân vội hỏi.

Dương chạy đi lấy một cây kéo, cô cắt một đoạn tóc nhỏ của Vân và Hân, sau đó bỏ vào một cái bát chứa đầy chất đặc sệt màu đó, cho đến khi nhuộm đỏ hai lọn tóc, lúc này Dương mới đem gắp hai lọn tóc ra rồi bỏ vào một cái túi gấm màu vàng, viết một tờ giấy ghi rõ họ tên và tuổi tác của hai người rồi bỏ vào trong túi. Cô đưa túi gấm cho Hân rồi kêu cô nắm tay Vân.

"Cô có 2 tiếng đồng hồ từ bây giờ, hai người được kết nối với nhau, cô sẽ được dẫn đường, cô phải nhớ kỹ là tuyệt đối không được đưa nhầm người, phải chắc chắn đó là Vân mới được dẫn đi, nếu gặp được rồi thì phải gọi đầy đủ họ tên của Vân rồi nói "quay về đi", nhân lúc đó tôi sẽ đẩy vong lạ trong người Vân. Nhưng nếu trong 2 tiếng mà cô không tỉnh lại thì tôi sẽ cưỡng ép kéo cô lại, mặc kệ cô có tìm được Vân hay không".

Hân gật gật đầu, nhưng nghe đến câu cuối của Dương thì cô chợt sửng sốt một lát, liền lắc đầu nguầy nguậy, Dương thầm chửi cô ngu, gằn giọng nói.

"Lắc cái gì mà lắc, nếu cô không về thì kẹt ở đấy luôn à? Dù sao tôi sẽ cứu một trong hai người, trong chuyện này cô không có quyền quyết định".

"Đ*o, chả nhẽ cô tính bỏ mặc Vân sao!". Hân không nhịn được mà buông tiếng chửi thề.

Dương gật đầu, Hân nghiến răng tức giận, cô thực sự muốn đấm chết người này! Nhìn thấy vẻ mặt phần nộ của Hân, cô liền biết mình làm như thế này là không đúng nhưng hết cách rồi, cô cũng là một người bình thường, làm gì có khả năng để thay đổi vận mệnh.

"Nghe cho kỹ này! Con người vốn có 3 phần hồn nhưng hồn Vân chỉ tồn tại Tinh và Khí nhưng bị mất đi phần Thần, bởi vì đánh mất phần Thần nên Vân rất dễ rơi vào tình trạng 1 thể 2 hồn, có thể Vân không chết vì bệnh thì cũng sớm bị kéo theo thôi, cô ấy đã sống một cuộc sống khổ sở, cô hiểu ý tôi chứ?".

Hân đỏ mắt, cô biết, nhưng chẳng nhẽ là vì thế nên lựa chọn từ bỏ Vân ư? Điều này cô không chấp nhận!

"Tôi sẽ tìm Vân cho bằng được, mặc kệ là bao nhiêu lần".

"Cái này phụ thuộc vào cô".

Dương nói xong cũng chả thèm nói đã bắt đầu đốt hương rồi chuẩn bị làm lễ. Hân mở to mắt nhìn trần nhà, trong lòng vẫn còn giận dữ, hai mí mắt bắt đầu va chạm với nhau, Hân mơ mơ màng chìm vào giấc ngủ. Dương nhìn Hân và Vân rồi thở dài, người muốn chết, một người thì đâm đầu vào nguy hiểm, đúng là tổ hợp kỳ lạ.

__________

Hân một lần nữa mở mắt ra, xung quanh chỉ có duy nhất một màu đen, cô cảm thấy lo lắng, liệu cô có tìm được Vân trong chỗ này không? Rồi một sợi chỉ đỏ trôi nổi trong không gian tối đó, tựa như kim la bàn chỉ lối, Hân bị nó kéo về đằng trước, cô hoảng hốt một chút nhưng rất nhanh đã hiểu lý do. Xung quanh xuất hiện những cái bóng xám xịt mơ hồ, một cái rồi một cái nối liền nhau tạo thành một biển người, Hân nỗ lực lướt qua hết tất cả.

Trong đám đông xuất hiện tà áo dài trắng nhẹ nhàng tung bay, người đó mỉm cười nhẹ nhàng, trong ánh mắt không giấu nổi hạnh phúc. Trần Khả Hân ngay lập tức qua đầu lại nhìn nhưng hoàn toàn không thấy ai, người kia ăn mặc khác hẳn đám "người" còn lại nên cô nghĩ đó là Vân nhưng không phải.

Sợi chỉ đỏ tiếp tục dẫn lối cho Hân, nguyên bản một màu đen tối liền xuất hiện thêm cảnh sắc xung quanh, Hân nhìn mà thầm giật mình, nơi này không hề lạ lẫm chút nào, quen thuộc đến mức nhắm mắt vẫn tìm được đường. Hân dừng lại trước cánh cổng xa hoa được làm từ gỗ hiếm, gian nhà có kiến trúc 5 gian mang đậm nét văn hóa Việt, Hân mở to mắt nhìn cánh cổng đang chậm rãi mở ra dù không có sự tác động nào. Cả người rét run trước không khí âm u toát ra từ căn nhà.