Thời Đại Game Quật Khởi

Chương 263: Kết cục thực sự!

Editor:

Nguyetmai

Đêm đó, Tăng Vũ tỉnh lại khi đã qua nửa đêm, nằm trên giường chờ gần đến thời gian đã hẹn mới len lén chuồn ra cửa.

Quá trình coi như thuận lợi, Thang Doanh đã học thuộc làu cả tuyến đường, thậm chí không cần phải lưu rồi xem lại, thành công chỉ trong một lần.

Đi tới cửa Đông, quả nhiên, Cao Vĩnh Châu đã đợi ngoài cửa.

Xem ra anh đã lén tới đây lúc nửa đêm, đoán chừng xe bay đậu ở nơi rất xa.

Nội dung tiếp theo được trình bày bằng CG và công nghệ real-time rendering*, nỗi buồn, sự ấm ức, tuyệt vọng của Tăng Vũ mấy ngày nay đều được giải tỏa. Cậu ấy nói hết mọi chuyện với Cao Vĩnh Châu, lột trần những gì bản thân đã trải qua ở Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ và những điều xấu xa ẩn giấu phía sau của nơi này.

(*) Công nghệ real-time rendering: Diễn họa kiến trúc thời gian thực, cho phép người xem tương tác với mô hình kiến trúc như một nhân vật bước đi trong game. Đây là điểm khác của công nghệ này so với offline rendering, công nghệ diễn họa tạo ra sản phẩm như một đoạn phim hay một bức ảnh.

Cao Vĩnh Châu vô cùng kinh ngạc khi nghe mọi chuyện.

Trên thế giới này lại có một sự việc rợn người đến thế sao?

Sau khi nghe xong, Cao Vĩnh Châu quả thực rất căm phẫn: "Em yên tâm, anh sẽ nghĩ cách để công bố những chuyện này ra, để tất cả bí mật ở nơi này đều bại lộ trước mắt công chúng!"

Anh suy tư một chút: "Thế nhưng, chỉ dựa vào những điều em vừa nói khả năng vẫn không đủ..."

"Không đủ?" Tăng Vũ sửng sốt.

Cao Vĩnh Châu gật đầu: "Đúng thế. Em biết vì sao có nhiều đứa trẻ tố cáo với đồn cảnh sát, vậy mà Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ vẫn đứng sừng sững không? Bởi vì những gì bọn trẻ nói đều không có chứng cứ xác thực. Giáo sư Dương dùng thủ đoạn cực kì hèn hạ dối trên gạt dưới, khiến những người trong Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ che giấu giúp ông ta một cách chủ động hoặc bị động, vì thế, chỉ dựa vào lời nói của một đứa trẻ không đủ để lấy được niềm tin của công chúng."

Tăng Vũ sững sờ.

Cao Vĩnh Châu giải thích: "Đồn cảnh sát địa phương đã tiếp nhận rất nhiều học viên đến báo án, nhưng vì sao Giáo sư Dương vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như trước? Bởi vì việc liệu pháp sốc điện rốt cuộc đã dùng lượng điện bao nhiêu miliampe, nơi đây rốt cuộc có giam cầm phạm pháp hay không v.v... đều vô cùng mơ hồ. Nhất là lượng điện, Giáo sư Dương khăng khăng bảo chỉ dùng trong khoảng 5 miliampe, nhưng trên thực tế lên đến 150 miliampe cũng có. Nhưng không có chứng cứ chứng minh ông ta nói dối, dụng cụ của Giáo sư Dương cũng không có bộ phận ghi lại lịch sử sử dụng. Ông ta chỉ cần thề thốt phủ nhận là xong chuyện."

"Khi cảnh sát hỏi đến những học viên khác ở đây, thậm chí phụ huynh, các học viên đều sẽ sợ hãi Giáo sư Dương mà không dám nói ra tình hình thực tế. Cứ như vậy, người báo án sẽ rơi vào tình cảnh vô cùng tồi tệ, đừng nói đến đồn cảnh sát, ngay cả bố mẹ đều không tin lời cậu ta nói, và chính các phụ huynh sẽ nói với đồn cảnh sát rằng đứa trẻ này nói dối để trốn khỏi nơi đó..."

Biểu cảm gương mặt Tăng Vũ trở nên cứng đờ, có lẽ cậu ấy nghĩ tới những gì bố mình đã làm.

Quả thực, bố của cậu ấy thà tin tưởng Giáo sư Dương, chứ không tin cậu.

Trên thế giới này, so với một giáo sư "đức cao vọng trọng", ai lại tin lời nói một phía của một đứa trẻ ương bướng chứ?

Tia sáng trong đôi mắt của Tăng Vũ hoàn toàn tắt lịm, đốm lửa hy vọng vừa mới nhen nhóm đôi chút đã bị dập tắt vì những lời nói của Cao Vĩnh Châu.

Nhưng cậu ấy vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi: "Vậy, anh phóng viên, nếu phải có chứng cứ thì chứng cứ như thế nào mới được tính?"

Cao Vĩnh Châu suy nghĩ một chút: "Tài liệu bằng văn bản, tuy Giáo sư Dương cũng có nhưng tuyệt đối sẽ không viết những nội dung làm bại lộ bản thân, cho dù tìm được cũng không có nhiều tác dụng. Thực ra trọng tâm mà Giáo sư Dương nói dối chính là liệu pháp sốc điện! Ông ta khăng khăng liệu pháp sốc điện là một biện pháp điều trị, nhưng trên thực tế, liệu pháp sốc điện là một hình phạt tàn khốc. Sự khác nhau trong đó nằm ở mức độ dòng điện, và tổn thương gây ra với trẻ em!"

"Nếu có thể quay lại hình ảnh Giáo sư Dương đích thân "điều trị" sẽ giải quyết dứt khoát vấn đề, chúng ta có thể trực tiếp tung video lên mạng để tất cả mọi người đều thấy tận mắt, cái gọi là "điều trị" của ông ta rốt cuộc là gì!"

Nhưng Cao Vĩnh Châu nhìn Tăng Vũ, lại do dự: "Nhưng, việc này quá nguy hiểm với em..."

"Em đồng ý." Tăng Vũ nói không chút do dự: "Cứ giao chuyện này cho em."

Cao Vĩnh Châu nói: "Em đừng hiểu lầm, không phải anh muốn lấy việc này ra làm điều kiện. Nếu em không muốn làm, anh cũng sẽ lập tức nghĩ cách cứu em ra..."

Tăng Vũ lắc đầu: "Cứu em ra cũng vô dụng, bố của em, còn có tổ tiếp đãi, đội biệt động chẳng mấy chốc sẽ bắt em trở lại, em có trốn tránh thế nào cũng vô dụng. Chỉ có triệt hạ vĩnh viễn nơi này, em mới không bị bắt lại nữa. Huống hồ..."

Cậu ấy quay đầu nhìn tòa nhà đáng sợ bao trùm trong ánh sáng đỏ: "Tất cả mọi người ở đây đều là người bị hại, dù sao em cũng có chút không cam lòng khi bỏ bọn họ lại trốn đi một mình."

Cao Vĩnh Châu trịnh trọng gật đầu, thò tay qua cửa rào bằng sắt, nắm tay Tăng Vũ: "Vậy chúng ta hãy cùng nhau cố gắng, phá hủy nơi này!"

Sau đó, Cao Vĩnh Châu móc ra một vật từ trong ngực, là một vật thể dẹt hình bầu dục, đường kính lớn hơn chai nước suối thông thường một chút, độ dày khoảng ba centimet, cực kì tinh vi.

"Đây là một thiết bị quay phim mini, có thể quay lại hình ảnh, nhớ phải thật cẩn thận, nếu gặp nguy hiểm thì em cứ tiêu hủy nó cũng không sao, hãy bảo đảm bản thân em an toàn trước nhé."

Tăng Vũ nhìn một chút, không lập tức nhận lấy thiết bị quay phim mini này.

"Như vậy không được, quá lộ liễu."

Tăng Vũ lắc đầu nói: "Nếu giấu ở trong quần áo, góc độ quay sẽ không tốt, hơn nữa rất dễ dàng bị phát hiện."

Cao Vĩnh Châu sửng sốt: "Vậy làm thế nào đây, không có thiết bị quay phim HD nào nhỏ hơn cái này."

Tăng Vũ đáp: "Để em nghĩ cách, thời gian này ngày mai, anh lại đến đưa thiết bị quay phim mini cho em, bây giờ em mang theo người rất có thể sẽ bị lục soát. Hai ngày này em sẽ cố gắng suy nghĩ làm thế nào để lấy được chứng cứ, thời gian này ngày kia, anh hãy lái xe bay đến đây, sau đó mang theo một cây súng cắt kim loại."

"Súng cắt kim loại?" Cao Vĩnh Châu lập tức hiểu ý: "Được, anh nhất định có thể làm được. Có điều, em thực sự muốn kéo dài thêm một ngày sao?"

Tăng Vũ gật đầu: "Chắc chắn phải kéo dài thêm một ngày. Thời gian không còn sớm nữa, thời gian này ngày mai, chúng ta lại gặp nhau ở đây."

Thang Doanh điều khiển Tăng Vũ trở về ký túc xá theo đường cũ, tâm trạng kích động không lời nào tả hết.

Cuối cùng cũng sắp thoát ra ngoài rồi!

Trên thực tế, Hàn Đào đã tìm ra gần hết tuyến đường để chạy trốn, đáng tiếc là cậu ta thiếu mất một thành phần chủ chốt nhất trong kế hoạch, đó chính là người bạn cầm súng cắt kim loại tiếp ứng ngoài cửa.

Nhưng bây giờ, Tăng Vũ đã có.

Sáng ngày hôm sau.

Trong lúc ăn trưa, Tăng Vũ cố ý trượt chân, sau đó phần đầu đập mạnh vào góc bàn trong nhà ăn!

Tăng Vũ lập tức ngã xuống đất, máu tươi đầm đìa chảy xuống trán của cậu.

Rất nhiều người xung quanh hờ hững nhìn tất cả những gì đã xảy ra, thậm chí vẫn thờ ơ ăn tiếp sau khi Tăng Vũ ngã trên mặt đất.

Hàn Đào đang ăn cách đó không xa do dự vài giây, chỉ vào hai người: "Hai người các cậu cùng tôi đưa cậu ta đến phòng y tế."

Trong Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ có phòng y tế riêng, cũng có thể coi đó là một bệnh viện nhỏ hoặc phòng khám bệnh.

Những loại thuốc thần kinh mà tất cả học viên thường uống đều được những cán bộ lớp đến đây nhận rồi phát đi, bình thường học viên mắc bệnh cũng được điều trị ở đây.

Vì đề phòng học viên chạy trốn, Giáo sư Dương xây dựng Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ rất đầy đủ, vậy mới có thể hoàn toàn ngăn chặn bất cứ lý do ra ngoài nào của học viên.

Trán của Tăng Vũ rách một mảng lớn, sau khi bác sĩ kiểm tra đơn giản, bèn quấn vải băng thật dày trên đầu của cậu ấy.

Hàn Đào lạnh lùng im lặng nhìn tất cả những việc này, mãi đến khi bác sĩ băng bó xong, cậu ta xoay người định đi.

Tăng Vũ kéo cậu ta lại.

Hàn Đào chau mày, nói một cách lạnh lùng: "Nếu cậu muốn dùng cách này để tự sát, tôi khuyên cậu tỉnh lại đi, xương đầu người rất chắc."

Đầu vẫn còn rất choáng váng, Tăng Vũ nói: "Tôi cũng muốn làm cán bộ lớp."

"Hừ." Hàn Đào hừ một tiếng: "Nghĩ thông rồi à? Cậu nghĩ thông cũng nhanh đấy, nhưng không phải muốn là có thể làm cán bộ lớp."

"Có thể... để tôi làm trợ thủ cho cậu trước không... Khi Vương Duệ đi điều trị cho các bạn khác, tôi có thể... giúp đỡ."

Hàn Đào không nói gì.

Ở nơi này, có rất nhiều người đang cạnh tranh chức cán bộ lớp. Rốt cuộc có thể làm được không thì phải xem ý kiến của Giáo sư Dương, quan trọng nhất là phải "lập công lớn".

Đương nhiên, "lập công lớn" chỉ có thể gặp mà không thể cầu, còn có cách làm cán bộ lớp khác chính là "quen mặt".

Lớp trưởng Vương Duệ cũng có quyền chỉ định "điều trị". Chỉ cần là học viên bị Vương Duệ chỉ tên cũng phải thực hiện liệu pháp sốc điện. Hơn nữa, liệu pháp sốc điện do lớp trưởng Vương Duệ chủ trì, chứ không phải Giáo sư Dương.

Người giữ chặt học viên bị điều trị lúc này cũng không phải là tổ tiếp đãi A cường tráng, mà là những học viên khác. Chỉ dựa vào cán bộ lớp chắc chắn không đủ, vì thế có vài người sẽ tự động gia nhập vào hàng ngũ đó, trung thành cống hiến sức lực cho Vương Duệ và Giáo sư Dương. Người như thế cũng được coi là lập công, sau này sẽ có ưu thế nhất định khi tranh cử cán bộ lớp.

Hàn Đào im lặng trong chốc lát: "Trước tiên cậu hồi phục sức khỏe đi đã, chúng tôi không cần ma ốm."

Hàn Đào nói xong liền xoay người bỏ đi.

Hiển nhiên, thái độ này là ngầm đồng ý.

Khóe miệng Tăng Vũ hiện ra ý cười, cho tới bây giờ, tất cả kế hoạch đều đang được thực hiện như trong tưởng tượng của cậu ấy.

...

Đêm xuống, Tăng Vũ lại chuồn ra ngoài.

Có điều, vì đầu bị thương nên Tăng Vũ bước đi tập tễnh, thường xuyên bị ngã, hơn nữa ánh mắt cũng vô cùng mơ hồ gây nên khó khăn rất lớn cho thao tác của Thang Doanh. Cũng may có chức năng lưu và chơi lại, sau khi thử ba bốn lần, cuối cùng cô ấy thành công đến được cửa Đông.

Thấy bộ dạng của Tăng Vũ, Cao Vĩnh Châu lại càng hoảng sợ, Tăng Vũ thì bình tĩnh đón lấy thiết bị quay phim mini từ trong tay Cao Vĩnh Châu, giấu trong vải băng bó trên đầu mình.

Cao Vĩnh Châu hỗ trợ ở phía bên kia cửa sắt, giúp Tăng Vũ giấu kĩ thiết bị quay phim mini, đồng thời đảm bảo ống kính không bị vải băng che mất.

Có điều, bởi vì giấu tương đối sâu nên khó tránh khỏi bị tóc che mất một phần hình ảnh, nhưng không ảnh hưởng lớn.

Tăng Vũ vừa định đi, Cao Vĩnh Châu nắm lấy tay cậu bé: "Giờ này tối mai, anh sẽ lại tới. Nếu em chưa thành công thì đừng mạo hiểm ra ngoài, anh sẽ đợi ở đây đến bốn giờ sáng mới đi, sau đó sẽ quay lại vào tối ngày tiếp theo. Chừng nào em thành công thì hãy đến tìm anh, nếu không thành công, đừng mạo hiểm ra ngoài. Nhớ kĩ, trước tiên phải bảo vệ bản thân thật tốt, nhất thiết đừng mạo hiểm."

Tăng Vũ gật đầu, hai người chia tay nhau.

...

Ngày hôm sau, Tăng Vũ tiếp tục tỏ thái độ với Hàn Đào rằng sức khỏe của mình đã hồi phục, có thể giúp một tay.

Có điều, hôm nay Vương Duệ không sử dụng phòng điều trị, chỉ có Giáo sư Dương đích thân sốc điện hai học viên, tổ tiếp đãi A giúp giữ chặt nên Tăng Vũ không có cơ hội tiến vào phòng điều trị số 13.

Ngày thứ ba, vẫn không có cơ hội.

Ngày thứ tư, rốt cuộc cơ hội đã tới.

Một học viên tích lũy đủ năm lỗi, Vương Duệ gọi cán bộ lớp và "đồng minh" đưa đứa trẻ không may vào phòng điều trị số 13, giao cho Giáo sư Dương đích thân "điều trị".

Trước khi vào phòng điều trị số 13, Tăng Vũ và hai học viên mới gia nhập khác bị vài cán bộ lớp soát người cẩn thận, sau đó mới cho vào.

Tăng Vũ và học viên mới gia nhập phụ trách công việc nhẹ nhàng nhất: Giữ hai tay của học viên bị điều trị.

Tầm nhìn của Tăng Vũ có thể thấy rõ biểu cảm của đứa trẻ, cùng với con số trên dụng cụ khi điều trị của Giáo sư Dương.

Trong phòng điều trị số 13, đứa trẻ bị điều trị không ngừng giãy giụa, gào thét, nhưng thanh âm có lớn hơn nữa cũng không thể truyền ra ngoài.

Tăng Vũ dùng sức đè cánh tay trái của cậu ta, hơi cúi đầu xuống, cố gắng để thiết bị quay phim mini được giấu trong vải băng trên đầu có thể ghi lại toàn bộ quá trình.

...

Buổi tối, Tăng Vũ lại trốn ra ngoài.

Theo thời gian, ảo giác mà Tăng Vũ nhìn thấy trong ánh sáng đỏ đang ngày càng nghiêm trọng, lũ quái vật càng lúc càng kinh khủng đáng sợ. Nhưng cậu bé tỏ ra kiên định hơn cả quá khứ, chầm chậm di chuyển trong bóng tối, cuối cùng đã tới cửa Đông.

Cao Vĩnh Châu vẫn chờ ngoài cửa, Tăng Vũ ở phía xa ra hiệu OK với anh.

Cao Vĩnh Châu lập tức lấy súng cắt kim loại đã chuẩn bị, bắt đầu cắt thanh sắt trên cửa.

Tăng Vũ chỉ mới mười lăm tuổi, thân hình tương đối gầy yếu nên chỉ cần cắt đứt hai thanh sắt là cậu bé có thể chui qua.

Nhưng khi cưa đứt thanh sắt đầu tiên, ánh sáng quá chói mắt của súng cắt kim loại đã thu hút sự chú ý của một người đang trực đêm!

"Này! Đang làm gì đó!"

Cao Vĩnh Châu lập tức tăng tốc, nhanh chóng cưa đứt thanh sắt thứ hai, trong khi tên bảo vệ vội vã chạy đến đây, Tăng Vũ đã liều mình lao vào lỗ hổng, sau đó chạy đến chỗ xe bay đang dừng ở ngoài kia cùng Cao Vĩnh Châu!

Khắp nơi trong Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ vang lên còi báo động chói tai, các ngọn đèn lần lượt sáng lên, trong phòng ốc vang lên tiếng người huyên náo. Hiển nhiên, tổ tiếp đãi đã tỉnh giấc khi nghe tiếng còi báo động, biết có học viên muốn chạy trốn nửa đêm, đang chuẩn bị truy bắt.

Nhưng Tăng Vũ đã ngồi lên ghế sau của xe bay, Cao Vĩnh Châu lập tức khởi động chiếc xe, tăng tốc rời khỏi nơi này!

Trò chơi kết thúc tại đây, đèn đuốc sáng choang ở Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ dần dần biến mất trong tầm mắt, Tăng Vũ thở phào, nằm xuống ghế sau xe bay mơ màng ngủ thϊếp đi...

...

Sau đó, trên màn hình không xuất hiện danh sách nhân viên sản xuất, mà xuất hiện mấy dòng chữ.

[Ánh sáng đỏ, quái thú xuất hiện trong ảo giác là điểm nhấn nghệ thuật cho cách chơi của game]

[Ngoài ra, tất cả nội dung trong game đều được sáng tác dựa trên câu chuyện có thật]

[Ác quỷ, vẫn còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật]