"Giai Giai, ăn cơm thôi." Mama đem thức ăn tới đặt trên bàn, hướng về phòng khách nhìn Trương Mạnh đi qua, "Trương Mạnh, Giai Giai đâu?"
"Giai Giai nói buồn ngủ liền vào phòng ngủ rồi." Trương Mạnh từ trên ghế sô pha đứng lên nói: " Để anh đi gọi con bé dậy."
"Đứa nhỏ này, làm sao nói buồn ngủ liền ngủ rồi. Anh mau kêu con bé dậy đi, em đi múc canh."
Trương Mạnh đẩy cửa phòng, tiện tay khóa trái cửa nhìn Lý Giai Giai vẫn còn ngủ mê man. Cái này tiểu tiện hóa, không biết đã bị cha ruột làm biết bao nhiêu lần rồi mệt mỏi thành cái dạng này. Làm hại chính mình chỉ có thao mới một lần, còn chưa có thao đã. Trương Mạnh nghĩ vậy liền đẩy áo cô ra, đưa tay xoa nhũ hoa của cô.
"Hừ Hừ.... Baba..... Không nên đánh..... Đau......." Lý Giai Giai nói mớ trong giấc mơ.
"Đ*t, ban ngày mà còn nằm mơ bị ba mình thao, tiện nhân." Trương Mạnh nói liền quất mạnh vυ' cô mấy lần.
Lý Giai Giai đại khái là đau dữ dội. Cô chậm rãi mở mắt, nhìn thấy người trước mắt không phải baba mà là Trương Mạnh. Cô giật mình nhớ ra đây là nhà của mama, cô vừa mởi ngay trước mặt của mama bị kế phụ thao bất tỉnh. Cô cảm giác nhục nhã một hồi, ngồi xuống trên giường, đem áo ngực chỉnh lại, kéo tay áo xuống rồi khom lưng mang lại giày. Trương Mạnh đứng đằng sau cô, dáng côn ŧᏂịŧ cương cứng lên mông nàng:
"Đ*t, vừa tỉnh lại liền muốn câu dẫn lão tử tới thao, vừa rồi chưa bị thao đủ phải không?"
"Không có..... Không có......" Lý Giai Giai vội vàng mang giày lại rồi đứng lên. Đi được hai bước, cô cảm giác được trong tiểu huyết bị đồ vật gì đó chèn ép. Cô muốn kiêm tra xem bên trong là vật gì nhưng mà lại sợ Trương Mạnh tới thao chính mình. Lý Giai Giai nhịn không có đưa tay xuống kiểm tra. Trương Mạnh vuốt vuốt mông cô: "Tiểu tao bức, bít tất của ta đang đút bên trong con. Chờ một lúc nữa ăn cơm nhớ kẹp cho tốt. Nếu rơi ra ngoài, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra liền bị mama của người phát hiện. Đến lúc đó đa liền đem con thao choáng." Lý Giai Giai kéo váy, kẹp chân cẩn thận từng li từng tí đi đến trước bàn ăn.
"Giai Giai, con không phải sớm hô hào kêu đói bụng sao, ăn nhiều một chút." Mama ngồi ở phía trước bàn ăn vội vàng gắp thúc ăn cho Lý Giai Giai.
Trương Mạnh ngồi xuống sát cạnh Lý Giai Giai. Tay phải cầm đũa đưa xuống dưới bàn ăn xốc váy Lý Giai Giai lên, đũa xuyên qua trên bít tất, từ từ cắm vào.
"A!!!" Lý Giai Giai không khống chế được rên lên,
"Làm sao? Giai Giai?" Mama nghi hoặc hỏi.
"A...... Không có..... Con vừa bị mỗi đốt nên rất ngứa, nhất thời nhịn không được." Lý Giai Giai tay phải cầm đũa, tay trái gắt gao nắm lấy góc bàn, kẹp chặt hai chân.
"Ngứa? Ngứa chỗ nào?"
Trương Mạnh tay phỉa cầm đũa tăng cường độ đút vào trong khe huyệt, cơ thể nhích lại gần phía bên phải, gần sát Lý Giai Giai, nhìn qua hỏi: " Thúc thúc giúp người gãi một cái." "Không...... Không cần...... Thúc thúc........" Lý Giai Giai nhỏ giọng nói lại kẹp kẹp chân.
"Ngứa thì nói cho thúc thúc, thúc thúc giúp người ." Trương Mạnh mạnh mẽ đâm một cái, đũa đâm đến hoa tâm. Cảm thấy mị thịt cắn chặt đũa, hắn lại dùng toàn lực mà thọc. Thực sự đây là một tiểu huyệt khó gặp, Trương Mạnh âm thầm cảm thán. Hai cai đũa đều nhanh muốn dừng mà không được, như vậy mà vẫn chặt, nếu như là côn ŧᏂịŧ của mình, chẳng phải sẽ còn thoải mái hơn?
Hắn tưởng tượng côn ŧᏂịŧ của mình tại trong tiểu huyệt của cô mà trừu sáp rút ra rút vào, động tác trên tay càng lúc càng nhanh, càng lúc càng hung ác.
"Giai Giai, con ngứa chỗ nào?"
Mama hỏi theo một câu, "Qua đây để mama xem." "Không ngứa..... A........." Lý Giai Giai sợ mama phát hiện, ngon tay cơ hồ nắm chặt góc bàn, răng gắt gao cắn đũa ngăn chặn chính mình phát ra âm than rêи ɾỉ. Tại một mảnh trong tiểu huyệt đáng xấu hổ mà cao triều, thủy dịch làm ướt đũa.
"Không ngứa liền mau ăn cơm, ăn cơm xong mama còn có việc bận phải ra ngoài." "Em có chuyện liền đi ra ngoài đi, anh cùng Giai Giai từ từ ăn." Trương Mạnh không nhanh không chậm nói. Từ trong tiểu huyệt rút đũa ra. Cười nhìn về phía Lý Giai Giai, đem đũa ướt nhẹp nhét vào trong miệng, say sưa ngon lành mà liếʍ liếʍ, thậm chí còn phát ra âm thanh.
Lý Giai Giai bị hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu huyệt lại một lần nữa phun nước, trong khe huyệt, nước tới lên bít tất.
Lý Giai Giai lấy lại tinh thần, kẹp chặt hai chân cúi đầu nhanh chóng lùa cơm. Mama chờ một lúc liền muốn đi, nếu như trong nhà chỉ còn lại với Trương Mạnh. có trời mới biết sẽ phát sinh cái sự tình gì, cho nên cô nhất định muốn cùng mama ra ngoài.
Trương Mạnh sao lại không hiểu tâm tư của cô được. Đợi cô ăn hết bát cơm, theo mama cùng một lúc đứng dậy khỏi bàn ăn, Trương Mạnh nói:" Giai Giai, con cũng đã lên trung học, cũng không còn nhỏ. Hôm nay mama đã nấu cơm, con liền đi rửa chén đi a." "Cũng được Giai Giai, mama có việc phải đi ra ngoài một chuyến. Hôm nay là cuối tuần con cũng không cần phải đi học, chút nữa về muộn cũng không sao." Mama giao phó, không đợi Lý Giai Giai nói chuyện, liền cầm lấy túi vội vàng đi ra khỏi cửa.