Nghe Nói Chồng Cậu Ta Chết Rồi

Chương 17

“Không, không cần.” Phương Chi đẩy vai hắn, né tránh, “Lần trước anh hung dữ lắm, em còn chưa tha thứ cho anh đâu.”

Đoàn Khinh Trì cọ cọ phần thân dưới đã cương cứng vào giữa hai chân của Phương Chi, kiên nhẫn nói: “Vậy phải làm sao thì Chi Chi mới tha thứ cho anh đây?”

“Không biết…… A……”

Qυყ đầυ không cẩn thận đâm vào trong khe thịt, khẽ cọ để nước da^ʍ chảy ra, từ dưới thân xuống ga giường đều là vết tích của nước.

“Anh làm cho Chi Chi sướиɠ nhé, như vậy là tha thứ cho anh rồi đúng không?” Đoàn Khinh Trì nhẹ nhàng hôn xuống sườn cổ Phương Chi, rồi hôn liên tục lùi về phía sau, cậu lại cố nhướn lên để Đoàn Khinh Trì vỗ về.

“Em muốn thoải mái……” Phương Chi nằm gọn trong lòng ngực Đoàn Khinh Trì, cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo vòng qua ôm lấy cổ hắn, lông mi khẽ rung rung, vừa yếu ớt vừa ngoan ngoãn.

“Làm em thoải mái.” Đoàn Khinh Trì cắn cắn môi cậu.

“Ưm…… A……” Phương Chi vươn đầu lưỡi hôn môi với Đoàn Khinh Trì, nước bọt không kìm lại được, để đối phương điên cuồng quấy loạn trong khoang miêng, cậu bắt lấy cánh tay Đoàn Khinh Trì chậm rãi ôm chặt thân thể lạnh lẽo của hắn.

“Chi Chi……” Đoàn Khinh Trì đè lên người Phương Chi, cảm thấy thế nào cũng không đủ, áp lực du͙© vọиɠ kìm nén trong vài ngày giờ đây đồng loạt bộc phát, tiếng thở dốc nặng nề, khiến cơ thể Phương Chi cũng dần khô nóng khó chịu.

“Ướt rồi.” Cánh tay bị thương của Phương Chi gác lên vai Đoàn Khinh Trì, “Thuốc, bị cọ đi rồi……”

Đoàn Khinh Trì bế cậu lên hẳn giường, nâng bắp đùi cậu lên quấn quanh ngực mình, tách hai chân thon dai thẳng tắp kia ra rồi tiến vào trong ụ thịt mềm, nước da^ʍ bị đẩy ra, dươиɠ ѵậŧ thô to vùi vào trong cơ thể Phương Chi, đã lâu không làʍ t̠ìиɦ, kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ bấy lâu nay từ côn ŧᏂịŧ truyền lên, Đoàn Khinh Trì căng chặt người, ôm mạnh Phương Chi, hơi thở phả ra rất không thoải mái.

“Vợ anh.” Đoàn Khinh Trì thấp giọng gọi cậu, “Chỉ để anh chơi mà thôi.”

Phương Chi ngẩng đầu rêи ɾỉ, hai chân quấn lấy thắt lưng tuy gầy nhưng rắn chắc của Đoàn Khinh Trì, khăn tắm khoác trên vai rơi xuống nền đất, hai bầu ngực trắng nõn cọ lên thân thể người đàn ông, vội vàng thở dốc.

“A…… Ưm! Ha a! Thích lắm……” Bướm nhỏ dưới thân tự động cắn nuốt dươиɠ ѵậŧ của Đoàn Khinh Trì, hắn ôm cậu siết mạnh vào l*иg ngực, đầm người thúc thật mạnh vào thắt lưng, gậy thịt không ngừng thọc vào rút ra trong bướm nhỏ đầy nước một cách mãnh liệt, vừa nhanh vừa vội, mỗi lần thúc vào phải thúc cả cây.

“Của chồng, lớn thật đấy……” Phương Chi không nói được câu hoàn chỉnh, mồ hôi vương trên tóc, há miệng vươn lưỡi liếʍ môi, “Ha a!”

Đoàn Khinh Trì thúc từng cú thật mạnh, chưa được mấy cú đã tiến vào trong tử ©υиɠ quen thuộc, giam Phương Chi trong lòng, tàn nhẫn xuyên xỏ mấy chục lần, thở dốc ép chặt Phương Chi lên đệm giường, tách hai chân ra hết mức có thể ra sức thúc sâu vào trong, tinh hoàn đập bành bạch vào nơi giao hợp, từng tiếng từng tiếng khiến người ta đỏ mặt.

“Ưm á! A…… Anh hôn em……” Đoàn Khinh Trì đặt một nụ hôn lên mặt cậu, dươиɠ ѵậŧ xông vào tử ©υиɠ khuấy lên khuấy xuống, gậy thịt vừa thô vừa to như thể muốn xuyên thủng Phương Chi.

“Em tự thủ da^ʍ à?” Đoàn Khinh Trì đứng trước giường, vừa điên cuồng hành hạ bướm xinh mềm mại của cậu vừa hỏi, “Làm thế nào đấy?”

“Quần áo…… Ư……” Phương Chi nắm lấy ga giường, bị Đoàn Khinh Trì áp bức không ngừng run rẩy, hai chân banh rộng, bụng chân bắt đầu bị chuột rút, vừa đau vừa sướиɠ, khoé mắt vương đầy nước, “Làm bằng quần áo……”

Đoàn Khinh Trì kéo chân cậu ra rộng hơn, dươиɠ ѵậŧ đã cắm hoàn toàn vào trong, phần gốc thô to căng miệng bướm ra hết mức, nước da^ʍ rỉ ra từ chỗ hai người giao hợp.

“Chi Chi có da^ʍ không nào?”

Phương Chi lắc đầu, sau lưng trần giữa không khí, bị Đoàn Khinh Trì nắm éo kéo mạnh xuống dưới háng, đυ.ng phải dươиɠ ѵậŧ thô to sẫm màu đáng sợ, miệng bướm mềm mại hồng hồng bị hắn thô bạo giãn căng ra, một chút khe hở cũng không tồn tại.

“Em không cố ý mà…… Chồng ơi……” Phương Chi nức nở rêи ɾỉ, hai bên đùi run lẩy bẩy, hai bầu vυ' cũng nảy liên hồi, không theo kịp tần suất của người nọ, cả trên cả dưới đều rung lắc dữ dội.

Đoàn Khinh Trì thở ra một hơi dài, tiếng hít thở run run đến gợi cảm, đôi mắt đen nhánh gần như không có độ ấm, nhưng lại cất giữ tất cả hình bóng của Phương Chi ở trong đó, ánh mắt chuyên chú nhìn cậu chật vật.

Hắn trượt ra trượt vào ở vách thịt trong âʍ đa͙σ không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều chứa đầy du͙© vọиɠ, bị câu mất hồn vía, càng không thể tự thoát ra được, đây đều là Phương Chi cho hắn.

Hắn thích cảm giác có thể khống chế thân thể mềm mại này, thích nghe Phương Chi thoải mái rêи ɾỉ, cũng thích nhìn biểu cảm khi Phương Chi sa vào tình ái. Đó là hắn cho Phương Chi.

Phương Chi chỉ có thể tiếp nhận.

“A!”

Phương Chi ấn gáy mình lên mặt giường, ngước cằm nghênh đón cao trào mãnh liệt, phía dưới phun nước, Đoàn Khinh Trì vẫn không ngừng đẩy mạnh lực độ thúc sâu vào trong tử ©υиɠ cậu.

Chết mất…… Cậu nghĩ.

Cậu nghĩ mình sắp bị Đoàn Khinh Trì hành chết ở trên giường.

Cả người vô thức run rẩy, Đoàn Khinh Trì khom lưng ôm lấy cậu, hít vào một hơi thật sâu.

“A……” Phương Chi đặt hai tay cạn sức trên đôi vai gầy mà rắc rỏi của hắn, tựa như một dây leo cuốn lấy cơ thể người đàn ông, sao khi cao trào phá lệ không muốn rời khỏi sự tiếp xúc thân mật của hắn.

“Bắn vào trong em…… A! A…… Không sao hết……” Phương Chi dịu dàng khẽ nỉ non, “Em không sợ đâu……”