Bình luận
Cơ thể thành thật của Bạch Uyển Đình bắt đầu phản ứng lại, người cô bất giác run lên, cảm giác như có một luồng điện cao thế chạy thẳng qua đầu óc. Cổ họng không kìm được "ưm" lên một tiếng.
Đôi môi của Hàn Vũ Hi lúc này mới rời khỏi đôi môi đã sớm sưng đỏ của Bạch Uyển Đình, anh âu yếm nhìn khuôn mặt của cô dưới ánh trăng sáng ngà. Đôi mắt của Hàn Vũ Hi trở nên mờ đi, anh cất giọng đυ.c ngầu: "Chúng ta động phòng sớm một chút."
Nói rồi không kịp đợi Bạch Uyển Đình phản ứng, Hàn Vũ Hi cúi người bế cô đi đến nhẹ nhàng đặt xuống chiếc giường nhung mềm mại. Anh không chờ đợi thêm, lập tức đưa tay xé toạc chiếc váy ngủ mỏng dánh ra.
Bầu ngực căng tròn nõn nà hiện lên trước mặt Hàn Vũ Hi, khuôn mặt của Bạch Uyển Đình ửng đỏ, cảm giác nóng ran xuất hiện khắp cơ thể.
Một tay anh trêu đùa nhũ hoa, một bên nhẹ nhàng ngậm lấy, cảm giác ấm nóng đó khiến Bạch Uyển Đình thốt lên: "A… Vũ Hi… đừng…"
Để mặc Bạch Uyển Đình cầu xin, chiếc lưỡi không chịu an phận của Hàn Vũ Hi khiến cơ thể của cô khẽ run lên. Mảnh vải cuối cùng trên người của Bạch Uyển Đình cũng bị Hàn Vũ Hi quăng xuống đất.
Từng nụ hôn dần dần di chuyển xuống vùng bụng, chiếc lưỡi ướŧ áŧ ấm nóng như mang theo một chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cơ thể của Bạch Uyển Đình không hề dễ chịu, cảm giác trống rỗng đang dần xuất hiện.
Hơi thở gấp gáp của hai người càng khiến không gian trở nên ám mụi, Hàn Vũ Hi dễ dàng cởi bỏ chiếc quần con vướng víu, tay tách hai chân của cô ra.
Đầu óc Bạch Uyển Đình trống rỗng, cô cảm nhận được chiếc lưỡi mạnh mẽ của Hàn Vũ Hi đang uốn lượn khắp ngóc ngách nơi bí hiểm nhất.
Cơ thể cô không thể chủ động mà run lên bần bật, Bạch Uyển Đình nói từng chữ khó khăn: "Vũ Hi… em muốn…"
Ánh mắt đυ.c ngầu của Hàn Vũ Hi ngước lên nhìn cơ thể trần trụi của Bạch Uyển Đình đang không ngừng run rẩy, anh đưa tay cởi chiếc quần của mình quăng xuống đất.
Nơi đó đã sớm căng cứng, Hàn Vũ Hi chỉ trêu đùa bên ngoài nơi đã sớm ướt sũng của Bạch Uyển Đình: "Cầu xin anh đi."
Đầu óc trống rỗng của Bạch Uyển Đình không thể suy nghĩ thêm nhiều, như một người máy lập tức cất giọng: "Vũ Hi… xin anh…"
Chưa kịp nói hết câu, Hàn Vũ Hi đã bất ngờ đánh úp, mạnh mẽ tấn công vào bên trong, khiến Bạch Uyển Đình không chịu được mà cất tiếng: "A…"
Cơ thể của cô căng cứng, Hàn Vũ Hi nhẹ nhàng ra vào khiến hơi thở của Bạch Uyển Đình trở nên khó khăn hơn. Cô ôm lấy cổ anh, giọng nói yếu ớt thì thầm vào tai: "Đừng xa em… em yêu anh…"
Nhìn thân hình nhỏ bé dưới thân mình không ngừng uốn éo, khuôn mặt xinh đẹp như lần đầu anh nhìn thấy, Hàn Vũ Hi cất giọng đυ.c ngầu: "Ngày nào em còn gọi tên anh, ngày đó nhất định anh sẽ không xa em."
Ánh trăng ngày càng sáng hơn, chiếu qua cửa sổ lên hai thân hình trần trụi trên giường đang quấn lấy nhau, ánh đèn mờ mờ chỉ nghe thấy tiếng thở dốc bao trùm cả không gian ám mụi.