Phượng Kinh Thiên

Chương 15: Chuyện cũ năm xưa

Ngọc Châu, Ngọc Thúy nghe đến mê mẩn, chỉ cảm thấy trước giờ mình chưa từng được nghe tiếng đàn hay đến như vậy. Nghe tiếng đàn này các nàng như đang chìm trong tiên cảnh, kì diệu đến mức khó tin.

Không giống với Ngọc Châu, Ngọc Thúy hoàn toàn chìm đắm và say mê, sắc mặt Lan ma ma đứng bên cạnh trắng bệch, trên trán rịn ra từng giọt mồ hôi nhỏ, trong ngực như có một bàn tay vô hình đang bóp ngẹt, áp lực đó khiến trái tim bà cảm thấy bức bách khó chịu.

Khúc đàn này... Khúc đàn này không phải do tiểu thư nhà bà gảy!

Tiếng đàn đột nhiên chậm lại, cảm giác áp lực đó dường như cũng dần dần thả lỏng hơn. Lan ma ma lặng lẽ hít sâu để đầu óc bình tĩnh lại.

Mười tám năm trước khi chưa bước vào Nhân Lãnh Cung, bà đã từng nghe tiểu thư đàn khúc nhạc này, lúc đó tiểu thư đàn xong hỏi bà cảm thấy thế nào? Bà nhớ bà nói hay, tiểu thư lại lắc đầu thở dài, nói khúc nhạc này tên là Bách Tâm Khúc, là do quốc sư khai quốc Thiên Lạc Tán Nhân sáng tác.

Lúc đó bà rất khϊếp sợ, bà cũng biết đôi điều về Thiên Lạc Tán Nhân.

Tổ tiên nước Đại Nguyên sở dĩ có thể lập ra nước Đại Nguyên, chính là nhờ vào sự giúp đỡ của Thiên Lạc Tán Nhân, nghe đồn Thiên Lạc Tán Nhân được ông trời ban cho trí tuệ, đầy tài thao lược, mưu tính thiên hạ, cầm kì thi họa đều tinh thông.

Không ai biết tên họ của Thiên Lạc Tán Nhân, trong sử sách ghi lại chỉ có vài chuyện đại sự của ông lúc sống.

Thiên Lạc Tán Nhân mười tám tuổi xuống núi, hai mươi tuổi gặp gỡ tổ tiên Đại Nguyên, hai mươi lăm tuổi phò tá tổ tiên thay thế họ Dương, lập ra nước Đại Nguyên.

Vào năm tổ tiên đăng cơ làm hoàng đế, lại lãnh ba mươi vạn binh, lấy ít thắng nhiều, cuối cùng khiến hàng vạn hùng binh của Chu Quốc và Sở Thiên Hoàng Triều phải lui binh.

Năm ông ba mươi tuổi không từ mà biệt, chỉ để lại hai chữ “về núi“. Tổ tiên hoàng đế sau đó phái vô số người đi tìm, nhưng lại không có kết quả, không ai biết Thiên Lạc Tán Nhân từ ngọn núi nào đến, lại trở về ngọn núi nào?

Ngoại trừ những công tích vĩ đại đó, Thiên Lạc Tán Nhân còn để lại cho nước Đại Nguyên một khúc nhạc Linh Lung Bách Tâm kì lạ khó đoán.

Khúc nhạc Linh Lung Bách Tâm này là Quốc Khúc của nước Đại Nguyên. Tương truyền rằng lúc trước Thiên Lạc Tán Nhân giao chiến với hai cường quốc, đã từng một mình bước lên thành cao đàn khúc nhạc này, khúc nhạc kết thúc, trống trận nổi lên, binh lính của nước Đại Nguyên kích động phấn khích, còn binh lính của Chu Quốc và Sở Thiên Quốc lại lòng quân đại loạn, khiến cho ý đồ nhân lúc nước Đại Nguyên binh mỏi tướng mệt, thôn tính nước Đại Nguyên của Chu Quốc và Sở Thiên Hoàng Triều buộc phải cân nhắc đến tình hình thương vong nặng nề mà không thể không lui binh.

Đương nhiên, đây là lời đồn trong nhân gian, sử sách vốn không hề ghi chép chính xác về việc này. Nhưng khúc nhạc Linh Lung Bách Tâm mà Thiên Lạc Tán Nhân để lại quả thực là kỳ lạ khó đoán.

Khúc nhạc Linh Lung Bách Tâm, từ khi Thiên Lạc Tán Nhân quay về núi, lại bị người đời sau gọi là khúc nhạc vô hồn, ý chỉ khúc nhạc mà người hậu thế đàn đều là không hồn không phách.

Hai trăm năm trước, không chỉ nước Đại Nguyên, đến cả Sở Thiên Quốc, Chu Quốc, phàm là người hiểu âm luật đều sẽ gảy khúc Bách Tâm này. Nhưng khúc Bách Tâm mỗi người gảy lên đều không giống nhau.

Có người gảy nghe thanh nhã thoát tục; có người gảy lên sát khí trùng trùng; có người gảy lên cảm giác du dương dìu dặt; có người lại đàn lên khúc nhạc tràn ngập lệ khí,... Giống như thật sự có hàng trăm loại tâm tình tồn tại, nhưng không ai có thể gảy đươc khúc Linh Lung Bách Tâm có linh hồn như trong truyền thuyết, có thể nhìn thấu lòng người, tự do thăm dò tâm tình người khác.

Khúc nhạc kết thúc, nhưng tâm tình người nghe mãi vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Ngọc Châu, Ngọc Thúy vẫn đang chìm đắm trong tiên cảnh lúc nãy. Thật lâu vẫn chưa hoàn hồn, Lan ma ma thì cố gắng muốn ổn định lại tâm tình đang cuộn trào.

Trong nội điện, Cố thái phi nhìn cái chùy gõ mõ đứt gãy trong tay bà, ngơ ngác xuất thần.

Nguyên Vô Ưu bước ra từ trong nội điện, gật đầu với Cố thái phi, cười nhẹ nói: “Làm phiền Cố thái phi rồi, cáo từ!”



“Tiểu thư.” Lan ma ma bước vào trong nội điện, nhìn Cố thái phi vẫn đang ngồi ở chỗ cũ, suy nghĩ trong lòng đã được chứng thực: người đánh đàn quả thực không phải là tiểu thư. Trong nội điện chỉ có hai người là tiểu thư và Vô Ưu công chúa, vậy người đánh đàn là... Vô Ưu công chúa?

Cố thái phi miễn cưỡng để cho Lan ma ma dìu đứng dậy đi vào trong phòng. Vừa bước vào trong thì bước chân đã dừng lại.

Lan ma ma bước qua, Cố thái phi đang nhìn cây đàn Ô Phượng rất chăm chú, vẻ mặt có chút rối bời khó hiểu.

Cố thái phi đẩy Lan ma ma tránh ra, chầm chậm bước về phía cây đàn Ô Phượng, ngón tay lướt nhẹ lên thân đàn, yếu ớt nói: “Ô Phượng là cây đàn tiên đế ban cho, đến nay cũng đã gần hai mươi năm, nhưng tới tận hôm nay ta mới biết, đi theo ta quả thật quá uất ức cho nó rồi.”

Lan ma ma muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng không nói được gì. Bà ta đã theo hầu hạ tiểu thư từ khi người mới bảy tuổi, đương nhiên hiểu tiểu thư hơn bất kì ai khác, cũng hiểu được vì sao tiểu thư lại như người mất hồn.

Lúc nãy, tiếng đàn của Vô Ưu công chúa đã quấy nhiễu trái tim bình lặng của tiểu thư rồi.



Đường trong cung dài dằng dặc vắng lặng đầy cỏ khô, Nguyên Vô Ưu thong thả bước đi như đang đi trên sân vắng, Ngọc Châu, Ngọc Thúy đi theo sau nàng vài bước chân.

Ngọc Thúy quả thật rất muốn hỏi công chúa, rốt cuộc Cố thái phi có đồng ý nhận nàng làm học trò hay không, nhưng rồi lại sợ Cố thái phi từ chối công chúa, trong lòng công chúa không vui. Nếu như Cố thái phi thật sự đồng ý dạy đàn cho công chúa thì công chúa có thể học đàn khúc nhạc Cố thái phi vừa đàn lúc nãy rồi? Khúc nhạc ban nãy quả thật rất hay, rất động lòng người.

Ngọc Châu liếc mắt nhìn Ngọc Thúy rồi lại cẩn thận nhìn về phía công chúa đang đi phía trước, trong ánh mắt có một chút kì vọng nhỏ nhoi. Vì tiếng đàn tuyệt vời ban nãy, nàng mong rằng nếu công chúa nhận được sự dạy dỗ của Cố thái phi thì người có thể học cầm nghệ hơn người.

Nguyên Vô Ưu nhìn bốn phía hoang vắng, mắt hơi nheo lại. Nhân Lãnh Cung vào mùa đông quả thật rất lạnh lẽo, vắng lặng.

Chủ tớ ba người vừa quay về đến Thái Hồi Điện thì nhìn thấy hai tiểu thái giám Tiểu Hoa Tử và Tiểu Cao Tử đang đứng chờ ở đó. Nhìn thấy bọn họ quay lại, hai người liền vội vàng tiến lên phía trước thỉnh an: “Bái kiến công chúa.”

Nguyên Vô Ưu mỉm cười nói: “Không phải đã nói là không cần thỉnh an nữa rồi hay sao?”

Tiểu Hoa Tử vừa ngẩng đầu nhìn một cái lại cúi xuống ngay lập tức: “Trong lòng nô tài, công chúa chính là công chúa.” Mặc dù công chúa đánh đàn rất khó nghe, nhưng chuyện này không hề làm giảm đi sự tôn sùng công chúa trong lòng bọn họ, ngược lại càng khiến cho bọn họ cảm thấy thương tiếc và bất bình thay cho công chúa.

Tiểu Cao Tử cũng gật đầu, tỏ ý suy nghĩ của cậu cũng giống với Tiểu Hoa Tử. Cảnh tượng âm u chán nản khi công chúa rời khỏi tiền điện vẫn ở trong lòng bọn họ mãi không tan biến, trong lòng không nói rõ được đó là cảm giác gì, dù sao thì cũng rất khó chịu.

“Hai người cứ luôn cúi đầu như vậy là đang sợ hãi ta hay sao?”

“Không... không phải.” Nghe thấy công chúa nói như vậy, Tiểu Hoa Tử và Tiểu Cao Tử vội vàng liên tục lắc đầu.

“Nếu đã không phải là vì sợ ta, vậy sau này các ngươi cứ ngẩng đầu nhìn ta nói chuyện có được không?”

Tiểu Hoa Tử và Tiểu Cao Tử đều cứng đờ, một lúc lâu sau chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn vị công chúa như tiên nữ trước mặt, ánh mắt nàng nhìn bọn họ trong suốt và ấm áp.

Ánh mắt ấm áp trong veo dường như có thể khiến lòng người tan chảy. Tiểu Hoa Tử và Tiểu Cao Tử không biết làm sao để bày tỏ sự xúc động trong trái tim mình, đầu gối hai người không kìm được mà mềm nhũn, quỳ sụp xuống dưới chân Nguyên Vô Ưu. Giờ phút này, bọn họ cảm thấy nếu cuộc đời này có thể làm được chút việc gì cho công chúa, dù có chết đi nữa, bọn họ cũng cảm thấy vinh hạnh.

Đôi mắt Nguyên Vô Ưu trong chớp mắt vụt qua một tia sáng. Nàng vẫn cười ấm áp như gió xuân, nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt hai người, sau đó giơ tay về phía bọn họ, nhỏ giọng thì thầm: “Các ngươi đồng ý giúp ta không?”

Tiểu Hoa Tử và Tiểu Cao Tử không cần nghĩ ngợi gì mà gật đầu ngay, trịnh trọng nói: “Nô tài đồng ý.”