Xuyên Sách Em Gái Nữ Chính Không Dễ Làm

Chương 9: Nguyên dương

Dịch: Thường Nhị

Biên tập: Super_Samira

Trong cơn cao trào, âʍ ɦộ xinh đẹp kịch liệt co rút khiến Nam Tinh Thần vô cùng hưởng thụ, thành công ép hắn rút ra bắn tinh sang bên cạnh. Nam Tinh Thần thở gấp, cũng không cam lòng kết thúc như vậy.

Nghe giọng rên ngập trong tìиɧ ɖu͙© của Liễu Liễu, Nam Tinh Thần ôm cặp mông mê hồn dưới thân, tiếp tục điên cuồng cắm vào thật mạnh, chơi thiếu nữ đang trong cơn cao trào khiến nàng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ lần nữa.

Hắn thích giọng nói dâʍ đãиɠ tận xương của nàng. Chỉ cần điểm này thôi cũng đủ để hắn ném nàng trong phủ thỉnh thoảng giải buồn rồi.

Nam Tinh Thần giải trừ thuật định thân, bế cơ thể mềm mại lên, cắn vào bên gáy non mịn của nàng, hai tay nắm lấy bầu ngực căng tròn của nàng mà xoa nắn, bên dưới thẳng lưng đâm xuyên qua âʍ ɦộ phóng đãng, ghim trọn dươиɠ ѵậŧ vào hành lang chặt chẽ nóng ướt, dập nàng vừa nhanh vừa mạnh, không chút thương tiếc.

“A a a... “ Cả người Liễu Liễu run rẩy dữ dội, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt khiến nàng khàn giọng khóc lên, hai mắt mờ mịt, biểu cảm xinh đẹp tuyệt mỹ.

Hắn lại càng dập tàn nhẫn hơn, cự vật dưới háng đâm sâu vào mật huyệt xinh đẹp, khiến tiếng bạch bạch vang dội không ngừng vang lên.

“Không… không muốn nữa… tiên quân… A, a a... “ khoái cản tràn ngập lấn áp mọi sự kiềm chế. Vệ Liễu Liễu ôm chặt người Nam Tinh Thần, hai chân quấn quanh eo, vừa xin tha vừa đón nhận từng cú nắc mạnh mẽ của hắn.

Nhục huyệt nóng như lửa đốt, thần trí trì độn. Ngay khi Liễu Liễu cho rằng bản thân lại sắp ngất xỉu, cuối cùng Nam Tinh Thần cũng điên cuồng tàn nhẫn cắm rút gần trăm cái rồi bắn ra.

Hệ thống nhắc nhở: [Nam Tinh Thần] Du͙© vọиɠ: +3.

Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng ký chủ lấy được nguyên dương của Nam Tinh Thần, đạt được 1 điểm tùy cơ khen thưởng.

Mồ hôi đầm đìa, hơi thở gấp gáp, Vệ Liễu Liễu run run đắm chìm trong cao trào chồng chất nhưng vẫn nghe lọt lời hệ thống nhắc nhở.

Nguyên dương? Ý là nói vừa rồi chính là lần đầu tiên của Nam Tinh Thần? Không phải ai cũng nói lần đầu tiên của đàn ông đều tính bằng giây sao? Giới Tu Chân thì có thể thiếu tôn trọng môn sinh học như thế sao?

“Phải rồi, có thể.” Tiểu Đường lặng lẽ nói.

Vệ Liễu Liễu: “…”

Nam Tinh Thần đè trên người Vệ Liễu Liễu một lúc, sau khi hơi thở bình ổn trở lại thì mới lấy một bộ y phục ra từ Tu Di giới rồi thay vào, thẳng thừng thiêu quần áo cũ trong tay thành tro.

Hắn là song hệ hỏa lôi linh căn nhị phẩm, còn hiếm hơn linh căn nhất phẩm nên từ nhỏ đã được tông chủ Huyền Tịch Tông thu nhận làm đệ tử thân truyền. Tuổi hắn không lớn nhưng địa vị lại cao, giữa những người cùng thế hệ ở tông môn chỉ đứng sau nam chính thiếu tông chủ Đông Phương Kinh Hồng.

Thấy Nam Tinh Thần sắp đi, Vệ Liễu Liễu nhẹ nhàng thở phào, đồng thời cũng có chút mất mát. Dù gì thì theo định luật tiểu thuyết, đàn ông hẳn là nên muốn ngừng mà không được, lặp đi lặp lại nhiều lần mới đúng chứ?

Chỉ là nàng không phải nữ chính, định luật không áp dụng được cũng rất bình thường. Liễu Liễu giật hai chân muốn khép lại, cả người đau nhức làm nàng suýt rơi nước mắt. Nàng đáng thương nhìn bóng lưng của Nam Tinh Thần.

“Chuyện đó... cơ thể của ta… nô gia đau quá, tiên quân có thể giúp giúp nô gia không?”

Nam Tinh Thần ngoảnh đầu nhìn lại, trên gương mặt tuấn tú không còn chút tìиɧ ɖu͙©: “Cô cảm thấy ta sẽ lãng phí linh lực lên chuyện thế này à?”

Liễu Liễu nghẹn họng nói không nên lời. Không phải vừa nãy ngươi mới lãng phí một cách vui vẻ à?

Chờ Nam Tinh Thần đi rồi, nàng vội vàng điều hệ thống ra. Xem cốt truyện bỏ lỡ phía trước, nàng mới hiểu tại sao Nam Tinh Thần lại xuất hiện trong phòng nàng.

Không ngờ Nam Tinh Thần lại là đệ đệ cùng mẹ khác cha của nam chính Đông Phương Kinh Hồng!

Mẫu thân của Nam Tinh Thần - Quan Thục Lan vốn là thị tỳ của tông chủ Huyền Tịch Tông - Đông Phương Cẩn. Vốn nam nữ tu vi kém quá xa rất khó sinh con nối dõi, ai ngờ Quan Thục Lan lại có thai, sinh hạ Đông Phương Kinh Hồng.

Đạo lữ song tu của Phương Đông Cẩn kết đạo lữ với ông ta chỉ vì thích hợp, bà ta có thể bao dung cho con trai của trượng phu không thể bao dung nổi Quan Thục Lan. Vì thế, Phương Đông Cẩn liền tặng Quan Thục Lan cho thành chủ Nhược thành - Nam Diệu, kì tích sao lại sinh hạ Nam Tinh Thần.

Nam Diệu đối xử với Quan Thục Lan không tồi, cho bà ta danh phận thê tử. Đáng tiếc Quan Thục Lan chung tình với Đông Phương Cẩn, nhiều năm qua đối xử với cha con Nam Diệu không nóng không lạnh. Mỗi lần Nam Tinh Thần hồi phủ thỉnh an, câu bà ta hỏi nhiều nhất chính là tình hình cha con Đông Phương Cẩn dạo gần đây. Lần này nghe nói Đông Phương Kinh Hồng thành công đột phá đến Nguyên Anh kỳ, bà ta còn vui mừng phát khóc ngay trước mặt Nam Tinh Thần.

Trái tim Nam Tinh Thần lạnh lẽo như rơi vào tâm ma, bèn tìm nàng xả cơn tức.

Nguyên văn trong sách là: “Nam Tinh Thần tự biết tâm ma đã sinh ra, bèn quyết định tùy ý phóng túng một lần, mong rằng hiểu rõ ý niệm. Lại nghĩ ắt hẳn cô gái tâm cơ với dáng vẻ kệch cỡm kia mong còn chẳng được!

Chê nha!

Nếu không phải hắn là nam phụ thứ nhất thì ai thèm quan tâm hắn!

Vệ Liễu Liễu chửi thầm không thôi.

“Hi hi! Tôi thấy cô rất hưởng thụ mà!” Tiểu Đường tặc lưỡi, cười hề hề nói: “Phỏng vấn chút nào, cảm giác lần đầu tiên như thế nào?”

“Ha ha.” Vệ Liễu Liễu cười lạnh hai tiếng, nhe răng nhếch miệng khép chân đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Feel này rất sướиɠ!”

"Phì!"

Xuống giường rửa sạch thân mình xong xuôi, Liễu Liễu tìm được tay nải, lấy qυầи ɭóŧ ra, đang định thay thì tiếng mở cửa chợt vang lên. Liễu Liễu quấn lấy mình nhìn lại, là Nam Tinh Thần đã đi rồi còn quay lại.

Nam Tinh Thần phất tay ném một bình ngọc màu trắng tới, Liễu Liễu hoảng hốt đỡ lấy.

“Thanh Vân Đan.”

Liễu Liễu vui mừng khôn xiết: “Đa tạ Nam tiên quân.”

“Không cần.” Vừa nói, Nam Tinh Thần đến gần Vệ Liễu Liễu, bế bổng nàng ném lên giường.

Tiểu Đường nhỏ giọng độc thoại: “Khụ khụ, như cô mong muốn rồi đấy nhé, năm lần bảy lượt.”

Vệ Liễu Liễu chưa đánh đã sợ.

“Chủ tiệm! Tôi muốn đổi hệ thống! Tôi muốn đổi sách!”