Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Chương 263: Công bằng

Editor:

Waveliterature Vietnam

Bây giờ, đã đến lúc chúng ta rời đi." Clark quay lại và đi theo hướng ngược lại với ban công.

Ellen thấy rằng khi cô đi qua, một cánh cửa vuông xuất hiện trong nhà và anh nhanh chóng đi theo, mò mẫm tìm bức tường vô hình.

Ở phía bên kia của cánh cửa, Ellen tìm thấy một cầu thang và theo cầu thang đi xuống, Ellen đi tới một bụi cây khuất trong sân của trang viên – anh chạm vào nó và phát hiện ảo ảnh này là một chiều và không thể đi ra ngoài.

Ra khỏi bụi cây, Ellen nhìn bên không trung, mặt trời chiếu thẳng vào ban công trên tầng hai, hoàn toàn vô hình và nó còn xuyên qua một căn phòng bí mật.

Ellen chú ý nhiều hơn đến cuốn sách anh vừa có.

"Ellen!" Giọng nói quen thuộc vang lên, giọng nói của cha Owen Harris.

Ellen nhìn qua và thấy dì Josephine đang đứng cạnh cha mình, nhìn anh ta một cách phức tạp - ẩn trong ánh mắt đó hình như có sự nhẹ nhõm, cũng có chút áy náy…

"Ellen, con không sao chứ. Công Tước bóng đêm thì sao? Hắn như thế nào?" Dì Josephine nhanh chóng bước đến, và những bông hoa nhung trên mũ run rẩy trong giá lạnh với tốc độ vội vã của cô. Tôi không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó... "

"Phải, Công tước bóng đêm đã chết, và sẽ không bao giờ xuất hiện nữa." Ellen gật đầu và xác nhận.

Mặt trời chói lóa khiến Ellen không thể thấy biểu cảm của dì Josephine, và anh không thể không nheo mắt.

« Dì Josephine, dì có phải là ma cà rồng không? » Ellen trước mặt cha mình vạch trần danh tính của dì – Mặc dù trên lý thuyết cô ấy không còn chịu sự khống chế của ma cà rồng nữa, nhưng Ellen vẫn phải nắm chặt cây đũa phép để đề phòng.

Owen ngạc nhiên há to mồm, ánh mắt của ông gắt gao nhìn vào dì Josephine.

« Josephine? » ông hét lên, « Josephine, Ellen nói là sự thật sao? »

Dì Josephine quay người đi chỗ khác một lúc, khẽ gật đầu với một cơn run nhẹ, Danh tính bất tử được tiết lộ, cô không dám nhìn vào biểu cảm của người khác - cô có một nỗi buồn mãnh liệt trong lòng, loại nỗi buồn này rất nặng nề, cô có thể phải mất người anh trai này.

"Xin hãy tha thứ cho sự che giấu của tôi." Đôi mắt cô ấy nhuộm một màu xám và giọng nói run rẩy. "Tôi cũng bị khống chế. - Khi tôi kết hôn, tôi thậm chí không nghĩ mình sẽ gặp phải những điều này… »

Trong nhiều năm, cuối cùng bí mật đã được tiết lộ, dì Josephine khó có thể kiềm chế được, khóc nức nở trong nỗi buồn, không nói được lời nào.

"Ôi, Josephine!" Ông Harris lao tới và nắm lấy tay dì Josephine, ông ôm cô rất lâu. "Ta là một người anh bất tài, Ta thực sự không có phát hiện ra sự bất thường của em, trong rất nhiều năm - trong rất nhiều năm - "

Bờ môi của Owen khẽ run rẩy, hối hận và sâu trong lòng tự trách bản thân của mình.

Di Josephine ngạc nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt buồn bã nhưng cô không thể khác vì bản thân mình là ma cà rồng.

"Em thật ngu ngốc, tại sao em không nói điều này cho chúng ta? Chẳng lẽ em nghĩ chúng ta sẽ ghét bỏ em sao?" Owen buồn bã phàn nàn với em gái của mình.

"Ta không thể nói điều này, nếu không phải là Ellen đã tiêu diệt được Công Tước bóng đêm, thì ta không thể nào tiết lộ ra điều này. Chỉ cần với suy nghĩ của hắn, cũng đủ để tôi hôi phi yên diệt." Thấy những lời nói và hành động của anh trai mình, dì Josephine được có được một phương thuốc trấn tĩnh mình, dần dần bình tĩnh trở lại.

"Vậy ghi chú đó, ghi chú của Clark, có phải dì cố tình đặt nó trên kệ sách trong phòng của Daisy không?" Ellen hỏi.

"Đúng rồi, ban đầu tôi muốn để Daisy hoặc Albert khám phá ra nó, nhưng tôi không mong đợi nó sẽ bị con phát hiện ra." Dì Josephine cúi đầu nhìn xuống Ellen và có chút cảm thán: "Cháu trai, con ưu tú hơn những gì mà ta đã được biết."

Owen không hiểu hết, ông hiện tại có quá nhiều nghi vấn.

"Không nên nói chuyện với nhau trong gió lạnh, Ba, dì Josephine chúng ta nên nói chuyện trong phòng khách." Mặc dù Ellen biết rằng tất cả mọi người có biểu hiện này hoàn toàn tự chân tình, nhưng anh vẫn cảm thấy ba người cứ đứng trong gió lạnh như vậy, trạng thái kích động và la hét thì chó chút ngớ ngẩn.

"Đi theo tôi, chúng ta có thể nói chuyện trong thư phòng." Dì Josephine dẫn đầu đi.

Ba người đi qua mộ hội trường lớn và đi đến cuối cầu thang ở cánh cửa đối diện, sau đó đi lên tầng hai.

Di Josephine trực tiếp dẫn họ đến cuối hành lang trên tầng hai, một cánh cửa tuyệt đẹp xuất hiện trước mặt của họ, tay của phù thủy ma cà rồng cầm vào tay cầm cánh cửa bằng đồng, rồi chảy ra một mảng máu lớn, trong chớp mắt cánh cửa trước mặt ba người điều bị nhuộm hồng.

Owen bị sốc, chỉ muốn kiểm tra cẩn thận, máu đã biến mất không một dấu vết.

"Clark, con lại nghịch ngợm." Dì Josephine bình tĩnh nhìn Clark, người đột nhiên xuất hiện, với một chút ưu ái trong vẻ mặt bất lực.

Ellen đứng sang một bên, vẻ mặt có chút dở khóc dở cười, nữ quỷ này ngược lại tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Owen sợ hãi khi nhìn thấy hồn ma nữ xuất hiện, sau khi nỗi hốt hoảng đi qua anh mới nhận ra danh tính của hồn ma nữ kia.

"Ta đứng trên lầu hai đã nhìn thấy được, dì vừa khóc vừa cười, ta chỉ muốn điều chỉnh bầu không khí một chút, giảm bớt căng thẳng của các ngươi. Ta làm sai sao?" Clark lúc này có chút luống cuống, trong trí nhớ của cô, ngoại trừ cha mẹ, thì dì Josephine chính là người đối xử tốt với mình nhất.

"Không, con đã làm rất tốt." Dì Josephine mỉm cười âu yếm với cô, mặc dù Josephine là ma cà rồng, nhưng vì điều này, trong những năm cô phải che giấu thân phận, cô chỉ có thể hồn ma nữ nhỏ nhắn này tâm sự với mình nên đã sản sinh ra tình cảm rất thân mật - Josephine, người đã vô sinh, bằng cách nào đó đã coi cô như một người con của chính mình.

Clark cười toe toét và xoay người, biến mất không một dấu vết.

Cuối cùng họ cũng thuận lợi bước vào căn phòng, Ellen lặng lẽ nhìn vào hoàn cảnh xung quanh.

Đây chắc chắn là một phòng sách vô cùng thoải mái, không chỉ có giá sách riêng, mà còn có một bàn trà và ghế ngồi thuận tiện cho người đọc sách, một số sách được sắp xếp chồng lên nhau, một số thì đặt nghiêng ở giá sách, còn một số chỉ đơn giản chất thành đống trên mặt đất.

Những cuốn sách ở đây chủ yếu là những sinh vật ma thuật và những cuốn sách liên quan đến kiến trúc và một số tác phẩm văn học. Chúng nằm rải rác nhưng rất sạch sẽ.

Ellen suy đoán rằng đây chính là nơi dì Josephine dùng để gϊếŧ thời gian của chính mình.

Sàn nhà được trải thảm mờ, nhưng rất sạch sẽ, và ghế sô pha được đặt dựa vào tường.

"Josephine, Ellen, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?" Ba người ngồi xuống ghế sô pha, Ông Owen không thể chờ đợi liền hỏi.

Ellen đem việc mình phát hiện và đi vào trang viên cùng với kinh nghiệm kể cho cha nghe hết mọi chuyện, anh miệng mồm lanh lợi, logic rõ ràng, rất nhanh, ông Harris đã hiểu hết mọi chuyện.

"Mặc kệ chuyện như thế nào, Ellen con thật sự quá lỗ mãng rồi! Vì sao con không đợi chúng ta trở về?" Owen tự hào về sự can đảm và xuất sắc của Ellen và Daisy, nhưng đồng thời ông ta có phần tức giận, và ông ta tức giận với những đứa trẻ vì đã tự tiện mạo hiểm.

"Bởi vì con đoán rằng dì Josephine đã bị Công Tước bóng đêm khống chế, để tránh cho người trong nhà khó xử với nhau, nên con không thể chờ đợi mọi người quay về mà đã tự hành động." Ellen nháy mắt vài cái, tỏ ra vô tội, "Hơn nữa, con cũng có biết cách phép thuật cổ xưa để đối phó với những sinh vật bất tử này, con hoàn toàn có thể nắm chắc cách đối phó với chúng – trên thực tế đúng là như vậy."