Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Chương 235: Ellen và Sirius thoả thuận

Editor:

Waveliterature Vietnam

Ellen trong bóng đêm lặng lẽ quan sát, nín thở và chờ đợi quân địch.

Kẽo cà kẽo kẹt…

Như thể tiếng thét lên từ căn phòng từ một nơi khác truyền đến, có cảm giác như âm thanh của một cánh cửa cũ đóng mở phát ra.

Ellen nắm chặt đũa phép, chân tay nhẹ nhàng đi về hướng âm thanh truyền đến.

Thật bất ngờ, khi đến chân tường gần mặt đất, Ellen thật sự tìm thấy một cánh cửa sổ nhỏ. Khung cửa đang đung đưa đóng mở, giống như vừa có vật gì đó đi xuyên qua nó.

Ellen nhanh chóng cúi xuống quan sát, trong bóng tối, một hình dáng nhỏ bé nghênh ngang rời khỏi.

Giống như là – Crookshanks! Con mèo của Hermione!

Cảm giác như không ổn, Ellen nhanh chóng trèo lên khỏi mặt đất, khi anh không thể quay đầu lại anh đã dùng đũa phép để thực hiện ảo giáp hộ thân.

Lúc này, một bóng đen bay đến Ellen - nhưng màn chắn vô hình kia đã bật hắn trở lại.

Bất ngờ không kịp đề phòng, Ellen cũng bị lực nhào này đánh tới, làm cho lảo đảo vài bước, và cái bóng đen kia lại tiếp tục nhảy lên và tiếp tục lao về hướng của Ellen.

Ellen giữ cân bằng và hướng về đối phương rồi thực hiện lời nguyền chướng ngại vật trùng điệp, nhưng một mùi chua hôi thối bất ngờ tràn vào mũi của Ellen – tên kia hở hổn hển, miệng há to ra, nước dãi nóng hừng hực trên cái miệng khô ráo đang chạy xuống mặt đất nhìn chằm chằm vào Ellen.

Ellen tiếp tục dùng đũa phép nhắm ngay vào Blakc - Animagus, Sirius Black, "Này ngươi chảy nhiều nước dãi như vậy có phải mắc bệnh chó dại rồi phải không?"

Black liếʍ răng, tạo ra một tiếng gầm khủng khϊếp khiến người khác phải sởn tóc gáy, dường như cơ thể của hắn không được thoải mái cho lắm, tiếng gầm nhẹ kèm theo tiếng thở dốc bên trong, chói tai và đυ.c ngầu, kèm theo một chút khàn khàn, giống như một con thú bệnh đang thở hổn hển trong một cái miệng lớn.

« Ta biết là ngươi vô tội, Black! » Ellen nói lớn tiếng, nhìn con chó đối diện với sự cảnh giác.

Black đối diện có chút sửng sốt, nhưng sau đó hàm răng của hắn rung động phát ra âm thanh ken két.

"Ta biết người mà anh đang tìm kiếm, hãy thả lỏng chủ, Black, ta đến đến giúp anh." Ellen cố gắng không nháy mắt, để mình có sự chân thành hơn một chút, "Ta hi vọng chúng ta có thể thỏa thuận, anh hãy trả cho tôi thứ mà anh xem không quan trọng, ta sẽ cố gắng giúp cho anh tẩy rửa tội danh của mình."

Tuy nhiên, Sirius Black rõ ràng không có ý định tạo thành cuộc giao dịch với Ellen. Anh ta đột nhiên nhảy lên không trung và lao thẳng đến vào mặt Ellen.

Ellen lấy đà thở thật sâu rồi nhảy lên, một câu thần chú "Chân ngừng cử động" phát ra từ đũa phép của Ellen, trực tiếp đánh Black để khiến bốn chân anh ta cứng lại và bị khóa trong không trung – Sau đó một ma chú chướng ngại vật trùng điệp đã khiến con chó đen không động đậy được kia bật tung bay ra bên ngoài.

Black trực tiếp bị đập mạnh vào tường – trên không trung không thể làm chủ được tư thế nên cứ vậy anh rơi xuống mặt đất.

Những mạng nhện,

bụi bặm rơi xuống đất và dính vào thân thể của anh.

Thế nhưng,

mặc dù Black không thể nào làm đôi chân mình tách ra, nhưng anh vẫn lăn lốc đứng lên sau một lúc hoa mắt chóng mặt, đôi mắt màu xám của anh nhìn chằm chằm vào Ellen.

"Animagus hình như anh không hiểu được tiếng người?" Một nỗi buồn phiền dâng lên trong lòng của Ellen., "Ta không có kiên nhẫn với sự nhiệt huyết và sự lỗ mãng của sư tử, nếu như ta chủ động mà không có mang theo Ngạo La thì anh nên suy nghĩ về điều đó, vẫy hãy để tôi nói một chút và sẽ đợi cho anh suy nghĩ."

Nói xong, Ellen dùng đũa phép lần nữa chỉ vào Black để cho con chó đen này từ trên không trung lơ lửng, nặng nề đặt xuống mặt đất – Ellen giống như tâm trạng giả tạo của Malfoy để cho Blakc trên không trung và mặt đất phải nhảy qua nhảy lại.

"Hí!" Crookshank đến giúp Black, và hai bàn chân trước lao vào cánh tay của Ellen. Ellen đánh bật nó, nhưng Crookshank đâm sầm vào đũa phép của Ellen.

"Bỏ ra" Ellen quát lớn, lần nữa đem Crookshanks quăng ra ngoài.

Con mèo nhảy vọt sang một bên, phun nước bọt nhưng Ellen đã thực hiện cho tất cả hóa đá lập tức – nếu không cần thiết, Ellen không thể thực sự làm tổn thương con mèo của Hermione, chứ đừng nói chi là nô ɭệ của mèo…

Rõ ràng, Ellen đối với con chó cũng không quan tâm đến điều gì - Anh ta đếm những vết trầy xước trên cánh tay của mình là những con chó đen, và cấm hoàn toàn lẫn nhau, "Ngươi thuận tay trái hay tay phải?"

Sau tiếng nổ ầm ầm...

Cuối cùng, Ellen đã chơi đủ rồi, anh lùi về phía sau vài bước, dùng đũa phép chỉ vào đối phương,

"Blak, giải trừ thuật biến hình của anh, bây giờ anh có thể lắng nghe tôi nói không, Nhớ kỹ, anh bây giờ đũa phép cũng không có…"

Con chó đen được cởi trói và cũng phán đoán được tình cảnh của mình một chút, Animagus cho dù được giải trừ thì mình cũng không thể nào trốn thoát, lòng ngực gầy của Black đập rất mạnh, mặt anh ta sưng lên và mũi của anh cũng bị chảy máu – con mắt sưng tạo thành một khe hở và nhìn chằm chằm vào Ellen.

Thấy rằng đối phương đã có thể giao tiếp được, Ellen một tay lấy ra tấm hình từ bên trong tay áo choàng của mình, chính là kỳ nghỉ hè, đó là bức ảnh cùng với gia đình của ông Weasley cùng đi đến Ai Cập.

Trong tấm ảnh, dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, những vệt sáng đang chiếu quanh vai Ron.

L*иg ngực của Black càng thêm đập mạnh kịch liệt, nếu không phải vì đối phương khiến cho bị choáng váng nên anh không có cơ hội, nếu không anh đã lập tức nhào lên để xé toạc tấm hình kia – hiện tại anh chỉ nhìn chằm chằm vào vệt sáng trên bức ảnh kia, giống như có thể vì điều này mà anh có thể xé nó thành từng mảnh.

"Đừng kích động, ta biết, nó là đuôi của con sâu - Peter Pettigrew, giống như anh, anh cũng là một Anuimagus phi pháp." Cây đũa phép của Ellen tiếp tục nhắm vào Sirius, không hề có chút thả lỏng, bất quá anh chỉ nhíu lông mày lên một chút lộ ra một nụ cười, "Như vậy nó rất thú vị, một anh hùng trong ánh mắt mọi người, lại giả thành một con chuột cưng, trốn trong nhà của phù thủy. Nó đang sợ điều gì?"

« Hắn là đồ lừa gạt…Phì! Lừa đảo, kẻ hèn nhát, kẻ nhát gan, hắn đã làm mất lòng tin của ta! » Sirius lạnh lùng nói, hoàn toàn không chú ý đến miệng mình đã phun ra hai chiếc răng.

« Bình tĩnh lại một chút, Sirius Black, có lẽ ta có thể giúp được anh! »Cây đũa phép của Ellen đã hướng về l*иg ngực của Black.

"Vì sao?" Hai con mắt sâu lõm của Black nhìn chăm chú vào tiểu phù thủy trước mặt.

"Bởi vì ta là một Ravenclaw, ta là con quạ đại diện cho lòng tham và sự cướp đoạt." Ellen cảm thấy thú vị và nhìn Black, "Black là một gia tộc dòng máu thuần chủng cổ xưa, hẳn cất giữ rất nhiều đồ vật, mà anh là người duy nhất thừa kế."

Sirius Black hiểu ý của Ellen và hỏi: "Ngươi muốn gì?"

"ta muốn tất cả trân tàng của gia tộc Black, quan trọng nhất – toàn bộ sách vở." Ellen thực sự muốn những cuốn sách quý giá này, đặc biệt là khi nói về "gia đình Black lâu đời nhất cao quý nhất".

Đọc tàng thư của thế gới phép thuật có thể làm cho con người mê muội, nhưng nó cũng mang đến rất nhiều sự nhầm lẫn hơn. Ellen cần rất nhiều tài liệu để giúp anh hiểu được thế giới này có rất nhiều điều đáng ngạc nhiên – Tàng thư của Ravenclaw đại bộ phận rất ảo, những bộ tư liệu được công khai trong thư viện của Hogwarts vô cùng ấu trĩ, những trân tàng mà gia tộc dòng máu thuần túy này tích lũy trong nhiều thời kỳ có thể bù đắp cho sự khiếm khuyết này.

"Ngươi muốn những thứ này à?" Black nhìn Ellen với ánh mắt khó hiểu. "Được rồi, một pháp sư trẻ như ngươi, tôi không biết rằng thứ gì đó quan trọng hơn đồ cổ đã chết."

"Anh không có lựa chọn nào khác phải không?" Ellen chớp mắt với Black, người vẫn còn chảy máu mũi.