Editor:
Waveliterature Vietnam
Giáo sư McGonagall giữ lại Hermione, Ellen biết, Hermione sẽ đạt được một công cụ chuyển đổi thời gian, điều này cũng thể hiện sự tín nhiệm của giáo sư Dumbledore đối với Hermione.
Bộ chuyển đổi thời gian không phải là một thiết bị ma thuật thông thường, nó có thể cho phép người dùng quay trở về quá khứ!
Suy nghĩ lại điều này, nếu có thể trở về lúc trước khi Voldemort được sinh ra, đưa cho phụ thân của hắn một loạt đồ dùng kế hoạch hóa gia đình để ngăn chặn sự ra đời của hắn, có lẽ bi kịch gia đình của Potter cũng sẽ không phát sinh.
Nhưng Ellen chắc chắn sẽ không làm điều đó. Có một người đàn ông im lặng tên là Ilois Mintabu đã trở lại sau hơn 5 giờ trong một tai nạn chuyển đổi thời gian. Chuyến du lịch của cô đã khiến cô quay trở lại quá khứ. Quỹ đạo cuộc sống của mọi người đã thay đổi. Ít nhất hai mươi lăm đứa trẻ đã biến mất khỏi thời hiện đại và trở thành " không bao giờ được sinh ra", Từ khi trở về thời hiện đại, cô bé đã già đi vài trăm tuổi và "đã chết tự nhiên" tại bệnh viện St. Mungo.... Ellen không thể muốn người thân và bạn bè của mình gặp phải tình huống này...
Ellen suy nghĩ miên man rồi rời khỏi văn phòng của giáo sư McGonagall.
Bà Pomfrey cũng đi theo sau Ellen, và Harry cùng quay lại hành lang. "Ta chưa bao giờ gặp qua tiểu phù thủy nào giống như em, tuổi còn nhỏ nhưng ma lực lại rất mạnh mẽ!" Bà Pomfrey không ngớt khen ngợi Ellen, cô cảm thấy Ellen có tài năng rất hơn người! Sau đó cô ấy lẩm bẩm trở lại bệnh viện trường suốt chặng đường.
Ellen và Harry đi xuống từ cầu thang bằng đá cẩm thạch và trở lại khán phòng.
Trong khán phòng là một biển những chiếc mũ đen nhọn, mỗi chiếc bàn đại học dài chật kín sinh viên, khuôn mặt của những sinh viên
thật lung linh với hàng ngàn ngọn nến đang tỏa sáng trên chiếc bàn.
Giáo sư Flitwick bước ra khỏi khán phòng với cái mũ phân viện trên tay, và cùng một cái ghế ba chân.
"A," Harry tiếc nuối nói, "Chúng ta đã bỏ lỡ nghi thức phân chia học viện rồi."
Cả hai bước thật nhanh đến chiếc bàn dài chứa đầy thức ăn của học viện từng người. Nhưng lúc bọn họ đi sau khán phòng, mọi người điều quay lại nhìn họ, và còn có một vài người chỉ trỏ vào họ. Ellen và Harry cùng nhìn nhau, xem ra chuyện linh hồn kỳ quái trên tàu đã được nhanh chóng lan truyền đi!
Ellen không hề che giấu, dứt khoát sải bước về phía chiếc bàn ăn của Ravenclaw. Đối mặt với sự ngưỡng mộ của phù thủy nhỏ ở Ravenclaw, Ellen bình tĩnh ngồi cố định vào vị trí của mình. Nhòm Ravenclaw điều tự động tránh ra để nhường vị trí cho anh, cho dù là tiểu phù thủy mới vào, cũng bị Penelop sắp xếp cho chỗ ngồi khác.
Sau đó, hiệu trưởng đứng dậy vào nói, Dumbledore cười híp mắt và nhìn các tiểu phù thủy ở dưới khán đài, ánh nến rực rỡ chiếu vào râu mép của ông, liền tỏa sáng. Ông trông rất đáng yêu dễ gần, chình vì vậy mà ông luôn nhận được sự tôn trọng của các phù thủy nhỏ.
Điều này có thể có liên quan đến thuật sĩ da trắng vĩ đại nhất trong lịch sử. Nhưng thường xuyên hơn, mọi người đã tự nhiên dành cho ông ta sự tín nhiệm.
Sau bài phát biểu chào mừng, ông Dumbledore có vẻ nghiêm túc. Rõ ràng, những lời sau đây rất quan trọng: "Trường chúng tôi hiện đang chào đón một số linh hồn kỳ quái của Azkaban, họ được Bộ Pháp thuật gửi đến để thực hiện nhiệm vụ chính thức, các em chắc đã gặp họ trước đó, bởi vì họ đã điều tra trên chuyến tàu tốc hành Hogwarts. "Ông hắng giọng," Tôi tự hào rằng có phù thủy nhỏ trong trường chúng ta có thể kháng cự thành công, hoặc thậm chí trục xuất họ. "
Các tiểu phù thủy nhỏ ngồi trong khán phòng điều ngó đầu để dò xét, rồi xôn xao nhìn về phía Ellen. Những tiểu phù thủy ngồi trên chiếc bàn dài của Ravenclaw có thái độ thờ ơ với những người khác, như thể họ ở bên Ellen cảm nhận được sự vinh quang, mọi người điều ngồi ngay thẳng.
Xa xa, đôi mắt của giáo sư Dumbledore và Ellen vừa vặn chạm vào nhau, Ellen cảm nhận được sự tán thưởng và sự hỏi thăm trong ánh mắt đó.
""Thế nhưng điều này không có nghĩa là tất cả các pháp sư nhỏ của chúng ta có thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ họ." Giáo sư Dumbledore nói thêm, nhấn mạnh.
"Ai cũng không được tự tiện rời khỏi trường học. Bất kỳ thủ đoạn, mánh khóe và ngụy trang nào cũng không được lừa dối những giám mục đó – thậm chí dùng thuật tàng hình." Ông nói thêm một cách yếu ớt.
Ellen nháy mắt vài cái, điều này hiển nhiên là nói cho Harry nghe.
"Bản tính của các linh hồn kỳ quái sẽ không cần lý do giải thích và cầu xin sự tha thứ. Bởi vì vậy nhắc nhở các em sinh viên đang ngồi ở đây, đừng cho chúng có lý do làm tổn thương các em. Ta hy vọng những lớp trưởng và những chủ tịch hội sinh viên nam và nữ mà vừa mới được bầu cử có thể đảm bảo không phát sinh sự việc giữa linh hồn kỳ quái và sinh viên."
Ellen nhìn lại Penelop, cô gái xinh đẹp và thông minh có vẻ mặt ngưng tụ, hiển nhiên đã nghe được những lời nói của Dumbledore.
Penelop, người đã đối đầu với những giám mục, rõ ràng những linh hồn kỳ quái này rất đáng sợ. Cô quyết tâm thực hiện chức trách của chính mình, không để cho các tiểu phù thủy có cơ hội bị các linh hồn kỳ quái làm tổn thương.
Percy ngồi trước bàn ăn Gryffindor, anh ta lại ưỡn ngực hết mức, vẻ mặt thể hiện thần sắc nhìn đông nhìn tây. Anh ta thích cảm giác được các giáo sư coi trọng, càng thích tên của anh ta và Penelop cùng nhau xuất hiện.
Dumbledore dùng lại,vẻ mặt vô tình nhìn xung quanh khán phòng, không ai di chuyển hay phát ra âm thanh.
Ngay cả khi giáo sư mới của lớp học phòng ngự phòng chống ma thuật đen – được giới thiệu với tất cả mọi người, khán phòng vang lên những tiếng vỗ tay. Gilderoy.Lockhart đã chứng minh một điều, cho dù là giáo sư, cũng có thể có trình độ học vấn và nghề nghiệp bại hoại. Các giáo viên khác điều mặc một cái áo choàng xinh đẹp nhất của mình, còn giáo sư Lupin ngồi bên cạnh mặc quần áo tả tơi. Điều này khiến các tiểu phù thủy không khỏi nghi ngờ thực lực của ông ta.
Ellen kìm lòng không được dời ánh mắt đến giáo sư Snape. Khuôn mặt gầy gò khô héo của giáo sư Snape co quắp lại, vặn vẹo rất đáng sợ, biểu hiện còn hơn cả sự giận dữ, thật sự rất đáng ghét.
Nhưng Ellen không có chút ngạc nhiên nào, bất kỳ ai cũng nhớ rõ thời gian khi học, một mực điều nhớ rất rõ - Ngay cả khi bên kia là nhiều hơn như một người theo dõi.
Hơn nữa, James Porter, Sirius, họ thực sự rất quá đáng, đổi lại Ellen, anh thà bị bầm dập trong "bóng tối" chứ không muốn bị treo lơ lửng trên không, còn bị cởϊ qυầи ra để lộ nửa người, …mà còn trước mặt của người mình yêu thích.
Cái trước thì ít nhất còn giống một anh hùng, còn cái sau thì giống như một kẻ bất lực bị làm nhục.
Hai cái này điều mang đến sự tổn thương, nhưng có vẻ cái trước chỉ tổn thương về mặt thể xác, còn cái sau làm nói tổn thương về mặt tinh thần rất khó để hồi phục. Vết thương trên người có thể chữa trị, nhưng tinh thần thì rất khó để giải trừ đi.
Bởi vậy, Ellen đặc biệt thấu hiểu tâm trạng của giáo sư Snape vào thời điểm này, mặc dù trong lớp học ma dược ông chưa bao giờ để lộ vẻ mặt này, nhưng ông cũng vô cùng thông cảm với tình cảnh nảy của đối phương.
Kế tiếp, Rubeus.Hagrid được bổ nhiệm làm giáo viên cho lớp bảo vệ động vật ma thuật, đồng thời chịu trách nhiệm trông coi khu săn bắn. Hagrid khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt hạ xuống nhìn đôi bàn tay to lớn, và nụ cười ẩn giấu sâu đằng sau của bộ râu màu đen – cho đến khi giáo sư McGonagall ngồi bên cạnh anh ta dùng cùi chỏ thọt phần eo của anh mới khiến anh ta giật mình và hứng về phía mọi người cúi đầu chào và không gây ra sự mất lịch sự…
Dumbledore tiếp tục nói chuyện, Hagrid đã bí mật dùng khăn trải bàn lau con mắt, Ellen mừng cho Hagrid, cũng ra sức vỗ tay.
Tuy nhiên, Tuy nhiên, anh vẫn muốn tìm một cơ hội phù hợp để nhắc nhở Hagrid, đừng chọn những sinh vật ma thuật quá nguy hiểm - mặc dù bản thân Ellen thực sự muốn nhìn thấy đầu đại bàng thân ngựa và con thú có cánh.
"Được rồi, có rất nhiều điều quan trọng." Dumbledore nói, "Chúng ta hãy có một bữa tiệc!"
Những chiếc đĩa vàng và chiếc cốc trước mặt họ đột nhiên xuất hiện đầy thức ăn và đồ uống.
Khiến các tiểu phù thủy mở ra sự thèm ăn của mình, trong khán phòng tràn đầy tiếng cười, tiếng dao nĩa va chạm vào nhau.
Này thật sự là một bữa tiệc thịnh soạn! chuyện của linh hồn kỳ quái kinh khủng cũng đã thành công bị các tiểu phù thủy lãng quên ở phía sau.