Editor:
Waveliterature Vietnam
Tàu tốc hành Hogwarts phát ra một tiếng bíp dài, đoàn tàu lại bắt đầu, đèn lại một lần nữa sáng lên,
"Ellen, cảm ơn bản! Đã một lần nữa cứu ta." Penelop nói với lòng biết ơn, rồi lặng lẽ lén nhìn vào đôi mắt của Ellen – điều này khiến cho đôi mắt của cô cũng phát sáng lên.
"À, không có gì, thần bảo hệ của bạn thật sự rất tuyệt vời!" Ellen liên tục vẫy tay.
"Không, không có bạn, tôi sẽ không thành công trong việc thi triển ma chú thần bảo hộ." Penelop rất chân thành, rõ ràng đây là những gì nội tâm cô đã nghĩ.
Ellen cũng không nói gì thêm, anh cảm thấy rằng Penelop có điều gì muốn nói, nó cũng không đơn thuần để anh thóat ra khỏi vấn đề.
"Giáo sư, Ellen, tôi muốn đi tuần tra đoàn tàu, để xoa dịu những tiểu phù thủy đang sợ hãi kia, ta xin đi trước một bước!" Penelop vang mái tóc xoăn tuyệt đẹp của mình, và bước đi vững chắc.
"Rất có trách nhiệm, một cô gái tốt!" Giáo sư Lupin khen ngợi.
"Đương nhiên, đây chính là chủ tịch hội sinh viên nữ." Ellen từ trong nội tâm tự hào về Penelop,"Học viên Ravenclaw."
Lần nữa quay trở lại căn phòng kế bên sáng ngời, Harry đã tỉnh táo trở lại, vfa ngồi trên ghế, nhưng mồ hôi lạnh không ngừng chảy trên trán của anh, cho thấy rằng tình trạng của anh không lạc quan lắm, Ginny ngồi cuộn tròn trong góc, nhìn qua bộ dạng so với Harry không có khác biệt nhiều, cô phát ra tiếng khóc nức nở, Hermione dùng hai tay ôm lấy cô.
"Các bạn không sao chứ?" Ellen hỏi, "Không có ăn chocolate của ta đưa cho sao?"
"Chocolate? Xem ra không cần đến ta nữa, Ellen đã làm rất tốt." Giáo sư Lupin đi đến, và nhìn Ellen với sự tán thành, "Có vẻ trình độ về lý thuyết của em đã vượt hơn hẳn sinh viên năm ba rất nhiều."
"Ăn đi," Anh còn nói lại, "Nó sẽ có ích, xin hãy tha thứ cho ta, ta cần nói chuyện với người lái xe…"
Sau khi xác nhận Harry và Ginny không có vấn đề gì, giáo sư Lupin đi ngang qua người của Ellen, rồi biến mất trong lối đi.
Harry đã ăn chocolate nên cũng cảm thấy đỡ hơn nhiều.
"Ta cũng không rõ…Vừa nảy có chuyện gì đã xảy ra?" Harry lau đi mồ hôi lạnh trên trán và hỏi.
"Là linh hồn kỳ quái, Harry!" Hermione lo lắng nhìn Harry,
"Bạn thật sự không sao chứ?"
Tất cả mội người điều nhìn về phsia của Harry, linh hồn kỳ quái kia đã gây ảnh hưởng rất lớn đến Harry, chỉ có anh té xỉu, Harry lắc đầu, Ron vừa kể lại tình hình lúc nảy cho Harry nghe.
"Quá đáng sợ." Navy nói, giọng nói càng cao hơn bình thường, "Các bạn có cảm thấy được rất lạnh khi mà nó đi vào hay không? Tôi phải tìm Foley để chắc chắn rằng anh ấy vẫn ổn, vì anh ấy không ở trong khoang này..."
Nói xong, Navy cầm miếng chocolate lập tức chạy ra ngoài.
"Ta có cảm giác rất kỳ lạ », Ron nói, anh đi chuyển bờ vai của mình một cách khó chịu, "Nó giống như ta có thể sống được nữa...
"Nhưng trong số các bạn không ai – ngã xuống ghế?" Harry bối rối nói.
"Thần kinh của bạn không phải yếu ớt, Harry!" Ellen liếc nhìn thấy được tâm trí của Harry, "Lý do tại sao chúng tôi không làm tổn thương bạn nghiêm trọng là vì chúng tôi
chưa từng trải qua sự việc như vậy."
Harry có vẻ trầm ngâm suy nghĩ, nhưng tất cả cũng trầm lặng, trong suốt cuộc hành trình còn lại, ngoại trừ Navy có phản hồi vài câu, cũng không có ai nói chuyện gì nhiều.
Cuối cùng, xe lửa dừng lại tại Hogwarts, mọi người nhao nhao xuống xe, cảnh tượng thật hỗn loạn.
Con cú mèo đang gọi, con cú mèo đang gọi, thú cưng của Navy đang thét lớn lên dưới chiếc mũ của anh.
Sân ga nhỏ trở nên lạnh lẽo, và cơn mưa lớn trút xuống lạnh thấu xương tủy.
"Sinh viên năm nhất, đi bên này!" Một âm thanh quen thuộc vang lên.
Thân hình khổng lồ của Hagrid đứng ở đầu tàu, gọi những sinh viên năm nhất đang kinh hoàng đi qua, theo cách cũ vượt qua hồ nước.
"Sinh viên của các lớp khác, đi bên này!" Percy và Penelop cùng tổ chức cho các phù thủy lớp khác đi về
phía bên kia của sân ga.
Xa xa, Ellen và Penelop lên tiếng chào nhau, bị xô đẩy ra phía bên ngoài con đường lầy lội.
Chỗ đó có ít nhất một trăm chiếc xe ngựa đang chờ các bạn cùng lớp.
Xe ngựa viên cán một vài chiếc đang đứng trong đêm.
Chúng không có thịt trên cơ thể, bộ lông đen được gắn chặt vào bộ xương. Mỗi cục xương đều có thể nhìn thấy rõ. Đầu của chúng giống như đầu của một con rồng. Đôi mắt không có con ngươi màu trắng và đang trừng mắt không thay đổi. Xương trên khớp vai hở ra nơi mọc của đôi cánh- đôi cánh to, đen, cứng rắn dường như thuộc về những con dơi khổng lồ.
Những con ngựa này vẫn đứng lặng lẽ không nhúc nhích, đứng lặng lẽ trong cơn bão, để lộ ra điều gì đó rất xấu.
Harry, Ron, Hermione và Navy leo lên một chiếc xe ngựa, còn Ginny và Ellen đi một cỗ xe khác.
"Xin lỗi, ở đây còn chỗ không?" Khi Ellen lên chiếc xe ngựa đen sì, thì một giọng nói vang lên phía sau lưng.
Một cô gái toàn thân ướt sũng bước vào hiên xe và hỏi, đầu tóc của cô rối bời, vô cùng dơ bẩn, một mái tóc xoăn tự nhiên dài đến thắt lưng, lông mày có màu rất nhạt, để lộ hai con mắt lồi rất to, điều này khiến cô luôn tỏ ra một sự ngạc nhiên.
Cô có một làn da trắng xám, biểu hiện để lộ ra sự điên rồ rất rõ ràng, điều này có lẽ là do cô vì muốn đảm bảo sự an toàn mà đã dùng đũa phép sai trái, Hoặc bởi vì cô ấy thực sự đã đeo một vòng cổ làm bằng nút chai làm bằng bia bơ.
Ellen đoán cô là ai, cô gái điên - Luna Lovegood!
Trên thực tế, cô đã sớm có chút danh tiếng ở Ravenclaw, ngay cả khi cô được đối đãi tại bệnh viên khoan dung nhất thì cô cũng là sinh viên kỳ lạ, Ellen vô tình năm trước đã quen biết được cô một chút, nhưng thật không may, niên cấp là khác nhau, ngoại trừ ngẫu nhiên nhìn thấy cô một vài lần ở phía xa khi đi ăn cơm, thì dường như vào thời gian nghỉ ngơi cũng không nhìn thấy bóng dáng của cô, nghe nói rằng cô đang tìm kiếm gì đó để quấy rối…
"À, Luna, tất nhiên rồi!" Ginny kéo Luna lên xe ngựa.
"Ellen, đây là Luna Lovegood. Luna và tôi học cùng cấp, nhưng tại Ravenclaw." Ginny giới thiệu với Ellen.
"Trí thông minh phi thường là sự giàu có lớn nhất của loài người." Luna nói bằng giọng hát.
"Đây là -" Lời nói của Ginny chưa kết thúc và đã bị Luna gián đoạn.
"Ellen.Harris, Ravenclaw ai cũng biết. » Luna hốt hoảng nói, con mắt không hề trợn to mà hịp nhỏ lại nhìn chằm chằm vào Ellen.
Ellen lịch sự mỉm cười gật đầu, đồng thời dùng đũa phép chỉ vào phía Luna, giúp cô làm khô áo choàng và mái tóc ướt đẫm.
Luna chỉ gật đầu để tỏ lòng biết ơn, nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm vào Ellen, và ánh mắt như vậy khiến anh ta có vẻ hơi khó chịu.
Cuối cùng, Ellen mỉm cười với một khí chất tốt. "Chắc là không có ai lên xe ngựa nữa!" Anh đóng cửa xe ngựa.
Những chiếc xe ngựa xếp thành một hàng, ầm ầm, di chuyển đi trên đường, và trong xe còn phát ra một mùi ẩm móc và mùi của rơm rạ.
"Ta thấy rất kỳ lạ, cỗ xe ngựa tự nhiên có thể tự mình tiến lên, không biết có cùng ma chú gì không?
Chúng ta có thể học được không?" Ginny hỏi một cách kỳ lạ.
"Không phải là dùng ma chú, bạn rất may mắn, bạn không thể nhìn thấy người kéo xe…"Luna cũng không dời tầm mắt đến người của Ginny, nhưng cô ấy vẫn trả lời người khác bằng một giọng điệu như hát.
Ellen không thể không nhìn về phía của Luna, đôi mắt to màu trắng bạc của cô ấy phản chiếu ra những đôi cánh dơi mọc ra.
"Thật sao, Ellen?" Ginny không dám tin nhìn về phía Ellen để chứng thực.
Nhìn thấy Ellen gật đầu, Ginny kinh hoàng hỏi, "Vậy tại sao mà tôi không nhìn thấy được?"
""Bạn không điên, tâm trí của bạn rõ ràng như tôi." Luna quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Ginny, vẻ mặt của cô bắt đầu trở nên lúng túng.
Tuy nhiên, biểu hiện của Ginny thì phức tạp hơn, và đầu óc cô ấy rõ ràng như cô gái điên Luna, điều này không tốt chút nào.
"Cỗ xe ngựa kéo chính là cơn ác mộng, chỉ có những người chứng kiến trực tiếp cái chết mới có thể trông thấy nó." Ellen cười nhạo biểu hiện của Ginny mà không có chút thay đổi nào.
Đồng thời, anh cũng thầm ngạc nhiên về khả năng hiểu biết sâu sắc của Luna.