Editor:
Waveliterature Vietnam
Bọn họ đã rời khỏi nhà thờ dưới sự hướng dẫn của Simon, nhà thờ trước mắt bị ngọn lửa cháy làm cho biến thành một đống đổ nát.
Mái nhà sụp xuống, một đầu kín bên kia cũng rơi xuống. Ở phía xa, từng mảnh từng mảnh rơi xuống làm dập bụi cỏ trên đường.
Khi sóng yên biển lặng không khí trong lành, thì làn khói đen vẫn thẳng tắp bay lên phía trên. Một đống mảnh vụn tro tàn chất đống trong khoảng trống của bức tường trần trụi.
"Chúa phù hộ!" Simon tiếp tục vẽ một cây thánh giá trên ngực, đôi mắt có chút thương cảm.
"Đi nhanh lên!" Iain không kiên nhẫn thúc giục nói.
Tốc độ di chuyển của họ cũng không nhanh lắm, một mặt vì đi qua những con hẻm chật hẹp, mặt khác vì Simon luôn luôn không ngừng quay đầu lại và nói chuyện với Jessica.
Ellen nghĩ rằng anh ta có thể hiểu được. Khi một người đàn ông có cảm giác ngưỡng mộ phụ nữ, bước chân phải chậm và kìm lòng vì không được tiến gần đến cô gái. Simon lúc này đúng là như thế.
Tuy nhiên rõ ràng, Iain không kiên nhẫn và tiếp tục thúc giục. Ellen nghi ngờ rằng, nếu như Simon tiếp tục trì hoãn, Iain rất có thể không kiềm chế nỗi bản thân mình, mà gây ra một lời nguyền ác cho hắn.
Simon dừng lại trước một ngôi nhà với những bức tường trắng và cửa chớp xanh.
"Này, đây là nhà của ông Bellatrini." Simon nói, giọng tràn đầy tiếc nuối.
Ngôi nhà trước mắt vô cùng gọn gàng, sạch sẽ và thoải mái dưới ánh mặt trời buổi trưa. Thế nhưng tất cả các cửa sổ điều bị đóng chặt lại, trông nhìn rất chặt chẽ.
Xung quanh ngôi nhà, đám người Ellen cũng đi vài vòng, nhưng không phát hiện tung tích của con chim ác kia.
« Xem ra, chúng ta cần phải tự xông vào nhà dân. » Ellen mỉm cười, rút đũa phép ra.
« Này, các bạn định làm gì? » Trong đôi mắt kinh hoàng của Simon, Ellen đọc ra một câu « Alaho hãy mở rộng », cánh cửa lặng lẽ mở ra không một tiếng động.
Vào đi." Iain đẩy Simon.
"Thật không đúng khi làm điều này!" Simon toàn thân điều kháng cự.
"Nhanh lên, nếu không tôi sẽ cho anh một lời nguyền ác." Iain dứt khoát làm đến cùng, biểu hiện một cách lạnh lùng khiến người khác không khỏi hoảng sợ.
Mặc dù Simon không biết cây gậy mà Iain chỉ cây gậy vào mình nó là cái gì, nhưng anh biết rằng nó chính là vũ khí, lúc này một cậu bé có tính khí ôn hòa đã dùng nó để khai mở cánh cửa.
Simon tiếp tục vẽ một cây thánh giá trên ngực anh ta, và miệng anh ta thì thầm điều gì đó, đi theo Ellen và họ vào nhà của ông Bellatrini.
Iain cuối cùng cũng bước vào nhà, anh quay lại cẩn thận đóng cánh cửa lại, rồi mới bước lên những bậc thang.
Trước khi vào cửa phòng, Ellen ngăn mọi người lại, Jessica và Iain nhìn anh ta một cách khó hiểu, và ngay cả Simon, người bị buộc phải đi vào, cũng rất bối rối.
"Tuyệt âm nguyền rủa." Ellen nhắc đến một cái tên, Jessica và Iain hiểu ý anh ta. Ba người gây cho mình một lời nguyền rửa Tuyệt âm. Ellen cũng vui lòng cho Simon một câu thần Tuyệt âm.
Simon cảm thấy thế giới của mình đột nhiên im lặng, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, "Các bạn đã làm gì với tôi? Tại sao tôi không thể nghe được cái gì?" Anh ta hoảng sợ kêu lớn. Nhưng chỉ càng thêm tuyệt vọng, anh cũng không nghe được giọng nói mình phát ra.
"Câm đi, đồ ngốc!" Iain nhìn vẻ ngoài của Simon và biết anh ta đang hét lên điều gì, thế nhưng anh ta vừa xông tời thì liền nhớ, Simon không thể nghe bất kỳ điều gì.
Ellen dẫn mọi người vào một căn phòng lớn. Anh bật công tắc đèn. Chiếc đèn chùm lớn treo trên mái nhà ngay lập tức phát ra ánh sáng màu vàng ấm áp, và căn phòng sáng rực.
Trong phòng không có bất kỳ đồ đạc gì trong phòng: Chỉ có một vài chén dĩa vàng đặt trong tủ trưng bày, một vài cuốn sách lớn và một bộ áo giáp hoàn chỉnh được dựng lên giữa hai cửa sổ.
Ngoài ra còn có một số bức tranh thổ cẩm được chế tác tinh xảo trên tường. Một bức tranh thêu Chúa Jesus bị đóng đinh, bức còn lại được thêu với hình ảnh người chăn cừu bên cạnh dòng suối.
Bố cục của căn phòng rất ngay ngắn mà không đơn giản. Có thể thấy từ căn phòng được trang trí đẹp mắt này, chủ nhân là một người yêu thích cuộc sống và có nghệ thuật.
Thật khó để cho Ellen có thể chống lại một người điên điên khùng khùng, người vừa nhìn thấy ở nhà thờ và là chủ của căn nhà này.
"Xin Chúa ban phước cho gia đình của ông Bellatrini, xin Chúa ban phước cho tôi và cô Thiên thần càng sớm càng tốt để thoát khỏi hai con quỷ này!" Simon đối mặt với bức tranh thổ cẩm thêu với Chúa Jesus, cầu nguyện cho ông Bellatrini và bản thân khốn khổ của ông.
Ellen đã bắt đầu tìm kiếm trong phòng. Nếu không có ai khác trở nên điên loạn thì điều này có nghĩa là con chim ác kia đã bay đi xa hơn chỗ này, hoặc nó có thể đang dừng lại ở trong căn phòng này. Trước trận bão tuyết lớn đêm qua, thời tiết sáng nay rất lạnh và khả năng con chim hung ác ở trong căn phòng này là rất lớn.
Ba người đi lên đi xuống, kiểm tra cẩn thận mọi ngóc ngách của ngôi nhà, nhưng không mảy may không tìm thấy dấu vết của một con chim nham hiểm.
Jessica đi đến bên cửa sổ, xốc những tầm màn nặng nề lên, lắc đầu, không có con chim ác nào ở đây.
Thế nhưng động tác của cô lại mang lại cho Iain một linh cảm, Iain chỉ vào những bức tranh treo trên tường, ý bảo Ellen và Jessica cùng chú ý, sau đó anh ta như một con mèo, cẩn thận từng li từng tí, nhẹ nhàng nhấc những bức tranh thêu hình người chăn cừu lên, đằng sau bức tranh quả thực có một lỗ trên tường.
Có một chiếc hộp sắt trên tường, nhưng Ellen lại không hứng thú xem đồ vật ở bên trong, nếu là là kẻ đánh hơi thì có khả năng nó đối với những vật như thế này rất háo hức.
Ellen nhẹ nhàng và lặng lẽ đưa bức tranh tường trở lại vị trí ban đầu, rồi hướng đến một bức tranh thổ cẩm khác được thêu hình Chúa Jesus.
Chỉ vừa xốc lên một góc của bức tranh, thì một con chim màu hồng sáng ngời bay ra. Jessica và Iain phản ứng nhanh, phối hợp ăn í với nhau. Jessica biến ra một tấm lưới, vây lấy con chim nham hiểm kia, Iain thành công thực hiện một câu thần chú để trói buộc lại con chim nham hiểm, rất nhanh nó đã nằm trong tay của anh.
"Làm tốt lắm!" Ellen cất giọng tán thưởng, nhưng mọi người không nghe được điều gì,.
"Ừ, ta suy nghĩ vậy. » Ellen vẫy đũa phép trong tay, khiến cho con chim nham hiểm trong tay của Iain hoàn toàn khép mỏ lại, sau đó giải trừ ma chú tuyệt âm trên người mọi người.
Simon thấy rằng anh ta có thể nghe thấy âm thanh một lần nữa. "Các bạn chỉ là vì con chim quỷ này? Các bạn cuối cùng là ai?" Anh nhìn chằm chằm vào con chim ác trong tay Iain. Có thể khống chế thú cưng của quỷ thì cuối cùng họ là ai?
« Chúng tôi là phù thủy!
Tôi đã sớm nói trước với anh rồi mà! » Bắt được com chim ác tâm trạng của Iain cũng tốt hơn nhiều.
"Chúng tôi phải rời khỏi nơi này." đạt được mục tiêu, Ellen cảm thấy rằng họ nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Bốn người rất nhanh rời khỏi nơi này, đi đến một con hẻm phụ cận gần nhà.
"Thưa quý ông, thưa cô, nếu như hối hận các bạn có thể sám hối." Simon vẫn còn chú ý đến việc xông hẳn vào ngôi nhà của ông Bellatrini.
"Tôi nghĩ rằng, trải nghiệm kỳ diệu của vị linh mục đáng kính có thể dừng lại ở đây." Ellen ca ngợi lòng can đảm của Simon, nhưng tốt hơn hết là áp đặt một câu thần chú bị lãng quên lên anh ta càng sớm càng tốt để tránh đêm dài lắm mộng.