[Song Tính] Nghiệp Chướng

Chương 12: Đình Chương, cậu đối với anh Kiến Huy... có phải là có chút gì?

"Híc, Đình Chương, anh Kiến Huy là đàn ông, tôi không thể có ý đồ gì với anh ấy," Cao Lâm do dự nói, cảm giác khóc không ra nước mắt. Cậu không hiểu vì sao phải giải thích cái này, "Tôi không cùng đàn ông nắm tay làm gì, cậu đừng hoài nghi vô cớ như vậy." Cậu dừng một chút, tựa hồ là đang lựa lời, "Đình Chương, cậu đối với anh Kiến Huy... Có phải là có chút gì? Sao lại kích động như vậy?"

Hứa Đình Chương như bị tạt một gáo nước lạnh. Bắp tay của hắn gồ lên, hô hấp trở nên dồn dập. Hắn khó có thể nhận ra rằng chính mình nổi giận là vì khó chịu trong lòng, ngược lại cho rằng la vì bị người kia vu khống. "Cậu nói bậy cái gì thế hả!" hắn gào lên.

Cao Lâm càng nghi ngờ hơn. Cậu có hơi hiếu kỳ, lại hỏi, "Như vậy, tôi cho anh Kiến Huy quần áo, vẫn là không tốt?"

Men rượu làm đầu óc mụ mị, Hứa Đình Chương không hiểu sao Cao Lâm nhất định phải đưa quần áo, cũng không biết tại sao chính mình lại cảm thấy mất hứng khi nghĩ đến chuyện này. Lục Kiến Huy sẽ mặc quần áo của Cao Lâm, khả năng còn có thể có thể mặc cả đồ lót. Hằng ngày vải vóc dán vào từng tấc da thịt, áσ ɭóŧ màu trắng sẽ bao phủ l*иg ngực tinh tráng của người kia, hai đầṳ ѵú sẽ hơi bất ngờ nổi lên, cái mông đầy đặn cũng sẽ bị qυầи ɭóŧ tỉ mỉ bao lấy. Mà những thứ đồ này đều là của Cao Lâm, quần áo cũ của Cao Lâm sẽ như một bàn tay hạ lưu đặt ở trên thân thể của Lục Kiến Huy dâʍ ɭσạи sờ mó, nắm lấy bộ ngực, dùng sức xoa nắn, còn muốn xoa cho toàn bộ ngực sưng đỏ lên. Quần áo sẽ đùa bỡn núʍ ѵú hoặc cái mông của người kia.

"Ông trời..." Hứa Đình Chương không khỏi phát sinh những suy nghĩ bậy bạ này. Hắn cúi đầu, tay phải cầm di động, tay trái ôm lấy đầu, tưởng tượng thêm mấy điều hoang đường. Hắn vì uống nhiều rượu lại vừa không phát tiết được nên tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não. Quần áo căn bản làm sao mà dâʍ ɭσạи người được.

Hắn không có ý thức, lửa dục còn được thêm men rượu thôi thúc. Hắn vì chút quần áo mà suy dẫn, kết hợp việc hằng ngày đều lơ đãng nhìn thấy hình ảnh của Lục Kiến Huy, rõ ràng là người này có ý da^ʍ. Lục Kiến Huy quần áo lúc nào cũng chỉnh tề, bất đắc dĩ hiện tại là mùa hè, anh đơn giản là cởϊ áσ ngoài lúc đổ mồ hôi, đầṳ ѵú sẽ như ẩn như hiện ở dưới lớp vải áo. Anh làm việc nhà nông nhiều năm như vậy, cái mông được luyện rất săn chắc, bình thường mặc quần rộng, chẳng qua khi khom lưng cúi xuống sẽ như có như không phác họa ra hình bóng một trái đào căng tròn. Những thứ này Hứa Đình Chương đều vô tình nhìn thấy, bản thân hắn lại hồn nhiên không hay.

Cao Lâm nửa đùa nửa thật truy hỏi, "Sao vậy? Tôi nói đúng quá phải không?"

Hứa Đình Chương cấp tốc phản bác, "Không có khả năng!" Sau đó hắn dốc tâm áp chế lại nhiệt độ cơ thể, ra vẻ như đây là một chuyện đương nhiên. "Anh ta chỉ là một người giúp việc, chuyên ở nhà bếp núc thì cần quần áo cầu kỳ làm gì. Cậu không cần mang thêm quần áo, tôi là chủ nhà không cho phép người làm công của mình nhận hối lộ từ kẻ khác." Nói xong, hắn cố ý hừ lạnh một tiếng, không chờ người kia trả lời, cúp máy.

Thế nhưng, lý do lý trấu như vậy vẫn là không giải thích được phản ứng của hắn. Hứa Đình Chương ngã lên sô pha, dùng tay vuốt mặt một hồi. "Chắc tại say quá rồi! Nghĩ cái gì lung ta lung tung!" hắn gầm gầm gừ gừ niệm thật lâu, thân thể lại không có chỗ để phát tiết, con mắt láo liên đảo một hồi, cuối cùng đập đầu mấy cái vào gối, lấy gối che mặt, đánh một giấc. Đừng sợ đừng sợ, hắn chắc chắn là đang say nên lú lẫn, ngủ một giấc chắc chắn mọi việc sẽ trở lại như cũ.

Hứa Đình Chương ngủ ở phòng khách, Hứa Càng cũng an ổn mà ngủ ngon trong chăn, Lục Kiến Huy liền nhẹ nhàng tiến vào phòng tắm. Anh bật công tắc đèn, lấy quần áo sạch treo lên móc, rồi đứng trước gương mà thoát y, từng chút một lộ ra bí mật được vải vóc che đậy. Anh chăm chú nhìn hình ảnh cơ thể phản chiếu trong tấm gương. Nhưng cuối cùng vẫn là không thể đối mặt được. Anh nhắm chặt mắt, toát mồ hôi lạnh, rồi lấy tay che đi phía dưới dị dạng của mình. Đáy mắt anh ngập tràn một nỗi thống khổ không nói lên lời. Quần áo như một lớp ngụy trang giấu đi cơ thể không hoàn thiện của anh. Bao nhiêu năm qua anh đã cố thích ứng với cơ thể này, nhưng những lời nói của người kia lại vô tình bới móc, khiến vết thương chưa lành lại rỉ máu. Anh run run mà thì thầm tự nhủ mình là một người bình thường.

Không rõ nguyên nhân là do đâu, từ xa xưa, loại người quái dị như anh đã tồn tại trong thôn làng. Hai mươi tám năm qua, anh luôn che giấu bí mật này, trong lòng lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Lục Kiến Huy gục trên gương, hai tay chống lên bồn rửa mặt, nhắm nghiền mắt, nặng nề thở dài. Ký ức lẫn lộn với thống khổ ùa về.

May mắn là chưa từng có người nào hứng thú với anh, cũng không phải là vì tướng mạo của anh xấu xí, dân vùng đó cũng không quá chú trọng vẻ bề ngoài. Những câu truyện truyền miệng kể rằng họ là hậu duệ của một hoàng thất nào đó nhưng phần lớn mọi người đều tỏ ra hời hợt với truyền thuyết này. Lâu dần, không còn ai bận tâm nữa.

Làng của bọn họ tuy rằng trên danh nghĩa là do chính phủ quản lý, nhưng xưa nay không ai có thể quản họ. Trước đây cũng từng nghe những già làng kể lại rằng từng có một yêu linh sư được sinh ra trong làng, có thể ra vào kết giới, tách thôn làng của bọn họ khỏi thế giới, đóng kín không bị quấy nhiễu. Từ thời ông cha đến đời con đời cháu, thôn của họ thờ cúng yêu linh sư này. Anh đã đọc qua rất nhiều sách cổ, mấy nghìn năm trước, dãy núi làng anh đang tọa lạc được mệnh danh là yêu sơn, vì thế anh cũng hiểu tại sao vị thần phù hộ nơi này lại là một yêu linh sư. Anh hoài nghi, bọn họ có phải là yêu tinh không?

Lúc còn nhỏ, anh rất hiếu kỳ, luôn muốn tìm ra nguyên do cặn kẽ những điều mình không hiểu, luôn muốn tìm người lớn để hỏi những câu hỏi hóc búa.

Nhưng trong làng không ai để ý tới anh, kể cả mẹ anh cũng vậy. Tách biệt với phần còn lại của thế giới, từng có không ít người lén trốn ra ngoài ngao du thiên hạ, đa số là không trở về. Để tránh cho thôn làng tụt hậu so với thế giới bên ngoài, yêu linh sư sẽ phái người ra ngoài thu thập tin tức. Những người này cũng chưa bao giờ thất trách, yêu linh sư cũng chưa từng thất thủ. Đáng tiếc là, bọn họ có thông tin, tri thức nhưng vẫn giữ lại không ít hủ tục.

Người trong thôn được phân thành thứ bậc. Anh là người song tính, một khi bị phát hiện thì chỉ có thể hoặc là làm một món đồ chơi cho người khác, hoặc là bị nhốt lại xem xét, hoặc là làm công cụ mua vui. Thôn làng theo chế độ mẫu hệ, người phụ nữ được coi trọng rất cao, nhưng tỉ lệ sinh ra con gái trong làng lại rất ít. Đứng đầu là trưởng làng, ở dưới bà là yêu linh sư, sau đó là đàn bà con gái trong thôn rồi đến đàn ông bình thường. Ở đáy của xã hội là những người song tính, những người có dáng vẻ bề ngoài của nam nhân nhưng lại có thêm bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ. Bộ phận dư thừa kia sẽ bị nam nhân khác tùy ý lợi dụng, xoa xoa, tính giao, thai nghén thế hệ sau.

Tất cả những người song tính đều muốn che giấu bí mật cơ thể mình. Ở trong thôn, một khi bị phát hiện là người song tính, dù được mọi người tôn trọng đến đâu, trong tay có bao nhiêu của cải đều trong nháy mắt sụp xuống tận cùng của xã hội, tiếp theo sẽ bị chỉ định cho một người đàn ông, trở thành vật tiết dục của người đó. Của cải của chính mình cũng sẽ bị tước đi. Ít nhất, buôn bán hay trao đổi người song tính đều là trái với thôn quy, bọn họ cũng sẽ không trở thành vật tiết dục cho nhiều nam nhân khác. Những người kết đôi người song tính cũng không được ăn nằm với bất kỳ người nào khác.

Người song tính không có quyền được phản kháng, nếu phản kháng sẽ làm sự tình tồi tệ hơn. Lục Kiến Huy không cách nào không hận hủ tục vặn vẹo này. Những quy định này làm bại lộ tâm tư ghê tởm của người chấp hành. Truy ra, điều bọn họ muốn chính là có thể danh chính ngôn thuận mà dâʍ ɭσạи người song tính, không cần sự đồng ý của đối phương, chỉ cần thu được phối ngạch, thậm chí có thể nhào tới cường bạo, còn nói đây là quy định cho phép.

Lục Kiến Huy mệt mỏi đứng dưới vòi hoa sen, để nước ấm dội lêи đỉиɦ đầu. Hơi nước từ từ tỏa ra như sương mù trắng xóa, dần dần lấp đầy phòng tắm. Anh chống tay lên vách tường, cúi đầu, từng giọt nước theo nhau chảy xuống đuôi tóc. Anh nhớ tới thầy giáo của mình. Mỗi lần nhớ tới, anh đều không nhịn được mà ớn lạnh. Thầy là người ôn nhu nhất mà anh từng gặp, luôn luôn ân cần chăm sóc tỉ mỉ từng học sinh.

Nhưng ở đêm khuya trên sườn núi, thầy bị một đám học sinh của mình luân bạo, còn bị bọn họ bắt cóc rồi giam lại, trong đám này còn có người học sinh mà thầy yêu quý nhất. Nhưng cuối cùng cũng vì thầy là người song tính nên không ai bị truy cứu. Sự việc này làm anh phẫn nộ.

Nhà mấy học sinh hối lộ trưởng thôn, đồng ý cho bọn họ nhận phối ngạch.

Thế nhưng thầy giáo đã bị mấy người cưỡиɠ ɠiαи qua, lúc được cứu ra thì đã không biết đứa bé trong bụng là của ai. Thế là trưởng thôn lập ra một quy định mới, người song tính có thể thuộc về nhiều người. Từ đó, trong thôn bắt đầu có vài trường hợp một người song tính trở thành vật tiết dục cho hơn một người.

Khi đã kết đôi với người song tính thì không thể quan hệ với bất kỳ một người nào khác, quy định này tạo nên gánh nặng rất lớn cho thân thể của người song tính. Nam nhân ở đây sắc dục dồi dào, nhiều người cùng phát tiết ở trên thân thể một người căn bản là không hợp lý. Đã từng có nhiều người song tính không chịu nổi gánh nặng, muốn sửa chữa quy định này, nhưng luôn nhận được một lời từ chối nghiêm khắc.

Số lượng phụ nữ không cao, còn có mấy người muốn rời khỏi làng xuất ngoại, rất ít phụ nữ ở lại trong thôn. Người song tính vốn cũng không nhiều, khi đã kết đôi với một người song tính thì tuyệt không thể tìm người khác, dù cho là một nam nhân bình thường cũng không được. Như vậy không bằng việc bọn họ không xin phối ngạch từ người song tính.*

*Nguyên văn: “Như vậy bằng nhất định phải trung trinh quy định ngăn cản bọn họ không được đối với song tính thể phối ngạch xin.” Tớ chỉ hiểu được láng máng thế này thôi.

Lần cuối cùng Lục Kiến Huy nhìn thấy giáo viên của anh, bốn năm đã trôi qua. Anh từ xa nhìn thấy thầy đang tắm nắng trong vườn hoa, dáng vẻ đã thay đổi rất nhiều. Bên người có thêm hai đứa bé, cái bụng tròn tròn, khí tức ấm áp như gió mùa xuân kia cũng mất đi, thứ còn lại chỉ là sự mệt nhọc phó mặc sự đời.

Bọn họ nói, thầy còn phải sinh con, vừa sinh xong còn phải mau chóng mang thai. Anh vẫn còn nhớ phản ứng lúc đó của chính mình, chính là sợ run lên. Lần đầu tiên nhận ra rằng cuộc đời của một người song tính là cực khổ. Anh lấy hết dũng khí đi tìm yêu linh sư, chỉ có người này mới có thể cứu thầy giáo. Rất nhanh, đường sống duy nhất này cũng bị phá hỏng. Yêu linh sư cũng là người được lợi từ quy định này. Y chiếm đoạt chính cha ruột của mình. Tội này là tội tày trời, nhưng vì phụ thân y là một người song tính thế nên mới được tha thứ.