Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký

Chương 28: Giống Cái Nhỏ Chăm Chỉ Làm Việc 2

Vòng ngực của Hợp Khương chỉ quấn vài vòng dây leo, phía trước ngực được che chắn mấy chiếc lá thưa thớt, nếu như chỉ cần một cơn gió thổi qua thôi thì nhất định phần da thịt bên trong sẽ bị lộ ra, trông đặc biệt hấp dẫn.

Cô ấy tỏ vẻ tự hào lung lay bầu ngực ở phía trước rồi nghiêm túc nói: “Cô bọc kín nó như vậy thì mấy người đàn ông sao có thể nhìn thấy được. Chúng tôi đều mặc như thế này, vừa rất đẹp, lại vừa thuận tiện.”

Hàn Lộ tỏ vẻ kinh ngạc.

Đẹp à? Còn thuận tiện nữa?

Cô làm chiếc áo ngực này là để che bớt phần da thịt của mình, có điên mới cho mấy người đàn ông xem ngực cô đấy!

Biểu cảm trên khuôn mặt của Hàn Lộ quá rõ ràng, đến nỗi Hợp Khương vừa nhìn thấy đã bật cười.

“Lẽ nào giống cái trong bộ tộc của các cô đều ăn mặc như vậy sao? Hay là sau này cô cứ mặc như chúng tôi vậy đi, cô che đậy quá kín như vậy, làm sao khiến cho người khác nhìn thấy được vẻ đẹp của cô chứ. Hơn nữa, da cô trắng như vậy, để lộ ra nhất định sẽ rất đẹp.”

Hợp Khương vừa nói, vừa đưa tay kéo chiếc áo ngực của Hàn Lộ ra. Hàn Lộ sợ tới mức lập tức đưa tay ôm lấy vòng ngực của mình, ánh mắt đầy cảnh giác.

Tiếp theo sau Dương Sí, giờ đây lại có thêm một người nữa nhìn chằm chằm vào vòng ngực của cô như vậy. Có điều lần này lại là một người phụ nữ. Hàn Lộ dùng hai tay nắm chặt cái áo ngực của mình rồi lắc đầu lia lịa, Hợp Khương chỉ đành ra vẻ tiếc nuối rồi rút tay về.

“Cô không bằng lòng thay đổi cũng không sao, sau này cô sẽ biết được lợi ích của loại cỏ leo này.”

Sau này…

Hàn Lộ thở phào nhẹ nhõm, hai bàn tay nắm chặt cái áo ngực cũng buông lỏng ra. Cô thực sự rất sợ Hợp Khương đột nhiên động tay mà kéo áo ngực của cô. Mặc dù cỏ khô được đan rất kỹ lưỡng nhưng các đầu nối rất lỏng, chỉ cần dùng một chút sức lực là dễ dàng kéo nó đứt ra.

Nhưng động tác của Hợp Khương lần này đã nhắc nhở cô, cho nên cô phải làm thêm hai cái nữa để phòng khi cần dùng đến mới được.

Hàn Lộ trực tiếp lấy một ít cỏ khô trên mặt đất rồi ngồi xuống, bắt đầu chuẩn bị chà xát mấy dây cỏ. Hợp Khương trong lúc rảnh rỗi cũng không có việc gì làm, đành ngồi xuống đất học theo cách làm của cô, rút mấy sợi cỏ khô ra.

Chà xát mấy cọng cỏ khô là một việc hết sức đơn giản, Hợp Khương học cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc thì bên cạnh cô ấy đã có một đống dây cỏ được chà xát.

Sức lực của cô ấy rất lớn, vì vậy những dây cỏ mà cô ấy chà xát còn tốt hơn cả Hàn Lộ. Điều này quả thực Hàn Lộ không thể nào sánh kịp cô ấy.

Cô thực sự là một cô gái rất yếu đuối!

Hàn Lộ thu hồi ánh mắt hâm mộ của mình rồi lấy tay xoa xoa cái bụng. Cô ngủ dậy chưa có gì vào bụng mà đã phải ngồi chà xát như thế này, trong bụng của cô đã sớm biểu tình từ lâu.

Cô lấy hạt dẻ từ trong chiếc lá mà hôm qua cô đã gói mang về, rồi lấy một nắm đặt trước mặt Hợp Khương.

“Đây là cái gì?”

Hàn Lộ cầm lên một hạt dẻ, xoa xoa các lông tơ trên đỉnh của nó, sau đó trực tiếp cắn một miếng. Hợp Khương cũng học theo cô rồi cắn một miếng. Hạt dẻ vừa vào đến miệng thì mắt cô ấy sáng rực lên.

“Oa?? Cái này ăn rất ngon, Tiểu Lộ, cô lấy nó từ đâu ra vậy?”

Cô ấy chưa từng nghe nhắc đến món ăn mới này!

Hợp Khương thích ăn nhất là những đồ ngọt ngọt như thế này. Nhưng rất tiếc là quả mâm xôi lại rất khó kiếm, cho dù có tìm được thì số lượng của nó cũng rất ít không được bao nhiêu. Từ trước đến nay chưa bao giờ ăn đã cơn ghiền.

Hơn nữa, tất cả đàn ông đều thích đi săn trong rừng hơn, rất ít người bỏ thời gian vào trong mấy khe núi để tìm kiếm và hái từng quả mâm xôi cả.

“Thứ này có dễ tìm không?”

Hợp Khương liếʍ môi, cô vẫn chưa thấy thỏa mãn. Vừa ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy Hàn Lộ từ trong miệng phun ra một ngụm cặn bã.

...

Cô, đã nuốt hết tất cả chúng rồi!!

Sau một hai giây lúng túng, Hàn Lộ đột nhiên bật cười, cô cầm một số lượng lớn hạt dẻ rồi đặt vào tay của Hợp Khương.

Không phải vì cô quá keo kiệt không muốn cho Hợp Khương hết toàn bộ số hạt dẻ đó, mà nguyên nhân chính là hôm nay cô phải đan cho xong chiếc giỏ cỏ này để ngày mai mới có thể ra ngoài nhặt hạt dẻ đem về được. Phần lương thực cả ngày hôm nay của cô cần phải để dành riêng.

Làm việc với cái bụng đói, thì không thể làm được gì!