Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký

Chương 10: Giống Cái Nhỏ, Tránh Xa Bạn Tôi Ra 2

Hàn Lộ suy nghĩ một lúc, rồi đưa tay chỉ chỉ xuống mặt đất.

Ánh mắt của Hợp Khương lập tức sáng lên.

“Cát?”

Lắc đầu.

“Đất?”

Lắc đầu.

“Ừm… hòn đá à?”

Vẫn lắc đầu như cũ.

“Vậy…là đường sao?”

Hàn Lộ cuối cùng cũng híp mắt cười, cô vội vàng gật đầu lia lịa.

“Như vậy là Lộ rồi, vậy thì tôi sẽ gọi cô là Tiểu Lộ nhé. Cô gần đây mới đến bộ tộc của chúng tôi phải không, trước đây tôi chưa từng nhìn thấy cô.”

Thấy Hàn Lộ gật đầu, Hợp Khương bắt đầu bla bla đặt những câu hỏi liên tục. Không bao lâu sau, cô ấy đã gần như hỏi được hết tất cả những thông tin về Hàn Lộ. Đương nhiên, cô ấy cũng không biết nhiều, suy cho cùng thì có rất nhiều chuyện ngay cả bản thân Hàn Lộ cũng không hiểu được.

“Tiểu Lộ, cô đã ở cùng với Dương Sí, thì cô chính là người của anh ấy rồi, ha ha. Cái tên Dương Sí này, con người của anh ấy rất tốt, cô yên tâm. Người của tộc Bạch Hổ chúng tôi cũng rất hòa thuận, rất dễ chung sống, sau này nếu có thời gian tôi sẽ dẫn cô đi thăm mấy người bạn của tôi. Bọn họ hôm nay không có ở trong động đâu.”

Nói xong Hợp Khương lại thở dài.

“Kể từ khi vụ cháy rừng xảy ra, rất nhiều đàn ông đã bị chết, giống cái như chúng tôi không được trân trọng như trước nữa. Tôi vẫn còn may, tôi còn có mẹ và hai anh trai thương nên không cần phải ra ngoài săn bắn. Còn A Diệp thì… cô ấy không như vậy, mỗi ngày đều cùng những người đàn ông khác đi ra ngoài săn bắn.”

“Trước đây tộc Bạch Hổ của chúng tôi náo nhiệt biết bao, mỗi người giống cái trong tộc đều giống như bảo bối vậy. Bây giờ….trong bộ tộc hơn một nửa số đàn ông trong độ tuổi trưởng thành đã chết đi, mảnh đất của bộ tộc chúng tôi cũng bị phá hủy. Nếu như không phải mọi người chạy nhanh thì chỉ sợ chúng tôi cũng đã bị lửa của vụ cháy rừng thiêu chết rồi.”

Hợp Khương đứng dậy, nhìn về hướng Bắc. Phía sau ngọn núi ở đằng xa kia có một con sông lớn, chính là con sông ngăn cản vụ cháy rừng cháy lan qua đây. Mấy ngày trước, cô ấy lén dẫn con hổ của mình đi tới đó xem xét tình hình. Phía bờ bên kia của con sông vẫn là cả một mảng tro tàn đen kịt, chỉ có ở sát bờ sông có một đám cỏ nhỏ mọc lên xanh mướt mà thôi.

Đã bị đốt cháy đến mức độ như vậy, thì không còn đường quay trở lại nữa.

“Tiểu Lộ, cô đến từ bộ tộc nào vậy?”

Hàn Lộ làm sao trả lời được câu hỏi này, chỉ có thể mở to hai mắt rồi chớp chớp liên tục.

Hợp Khương cho rằng có thể do cô không biết làm sao để diễn đạt, liền đọc ra tên của tất cả những bộ tộc mà cô ấy biết.

“Tộc Thiên Lang? Tộc Man Ngưu? Tộc Phi Ưng? Hay là tộc Minh Xà?”

Hàn Lộ ghi nhớ hết tên của các bộ tộc này, nhưng cô không lắc đầu cũng không gật đầu.

Hợp Khương lại nói tên của các bộ tộc nhỏ còn lại, kết quả đều không thấy Hàn Lộ gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi cô ấy cũng bỏ cuộc. Mẹ cô từng nói lục địa này rất rộng lớn, có rất nhiều bộ tộc, vẫn còn rất nhiều bộ tộc còn chưa được phát hiện. Xem ra Tiểu Lộ chính là người của bộ tộc mà trước đây chưa ai phát hiện ra.

Đột nhiên những âm thanh ùng ục liên tiếp vang lên từ trong bụng cô, cả hai người lúc này bỗng giật mình định thần lại.

Hàn Lộ cảm thấy xấu hổ, liền lấy tay che bụng, cô nhìn Hợp Khương với vẻ ngượng ngùng.

“Cô đói rồi à? Sáng nay Dương Sí không cho cô ăn sao?”

Cô ấy hỏi ra chuyện này càng khiến cho cô cảm thấy xấu hổ hơn, tối hôm qua cô còn đánh người ta nữa đấy. Hàn Lộ vội vàng xua tay ra hiệu rằng cô và cái tên Dương Sí đó không có bất kỳ quan hệ gì. Nhưng Hợp Khương đã hiểu lầm, còn cho rằng Dương Sí đã không cho cô ăn gì.

“Chuyện này sao có thể được chứ! Đi thôi, cô đi với tôi về chỗ tôi ăn chút gì đó cái đã, sau đó tôi dẫn cô đi tìm mẹ của anh ta, để cho mẹ anh ta mắng anh ta một trận.”

Hàn Lộ: “…..”