Cốc chủ dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Lý trưởng lão không giải quyết được sao?"
Chuyện mà Lý Hoành Nghị có thể giải quyết thì ông ta tuyệt đối sẽ không tự mình giải quyết.
Võ giả minh kình nghe thấy giọng của cốc chủ thì liền quỳ rạp xuống đất cung kính nói: "Cốc chủ, Lý trưởng lão ông ấy... ông ấy đã bị gϊếŧ, hai vị trưởng lão còn lại cũng đã bị đánh trọng thương".
Người đàn ông đầu bạc mặt đầy nếp nhăn vừa nghe thấy tin tức này thì đã cau mày thật chặt, cố gắng nén cơn giận trong lòng.
Ông ta ngừng tu luyện công pháp, đột nhiên mở mắt ra, lạnh lùng nói: "Kẻ đó bây giờ đang ở đâu?"
Vân Phi Dương chuẩn bị ra tay gϊếŧ chết kẻ dám cả gan làm loạn kia.
Võ giả minh kình kia biết cốc chủ tức giận thì liền nhỏ giọng nói: "Kẻ đó bây giờ đang uy hϊếp các trưởng lão ở kho dược liệu".
"Tên khốn kiếp đó nghĩ Vạn Thảo Cốc là nơi nào chứ?", Vân Phi Dương lộ ra vẻ mặt dữ tợn, mái tóc bạc trắng không gió tự bay, bộc phát khí thế kinh người.
Ầm!
Vân Phi Dương vừa dậm chân thì mặt đất bên dưới đã sụp đổ.
Toàn thân ông ta như một viên đạn xuyên qua mái đền, phóng thẳng về hướng kho dược liệu.
Võ giả minh kình vừa tới thông báo tình hình nhìn thấy cốc chủ Vân Phi Dương nổi giận chuẩn bị ra tay thì liền nghĩ Trịnh Sở lần này chết chắc rồi.
Cốc chủ Vạn Thảo Cốc chính là một vị võ đạo tông sư cảnh giới hóa huyền đại thành.
Hoa Hạ rộng lớn và có nhiều võ giả đến như vậy mà ông ta còn được xếp vào hàng ngũ một trăm võ đạo tông sư mạnh nhất.
Tại khu biệt thự tiếp đón khách quý.
Dịch Lãnh Thanh đang quỳ trên mặt đất đã nhìn thấy cốc chủ Vân Phi Dương ngự khí phóng về phía nhà kho.
Ông ta nhếch miệng cười lạnh nói: "Thằng nhóc thối tha, Vạn Thảo Cốc đã tồn tại mấy trăm năm, làm sao có thể tồn tại lâu như vậy mà không bị đánh cướp nếu không có cao nhân tọa trấn chứ?"
Nói xong lời này, ông ta liền cười ha hả nói: "Để xem hôm nay thằng nhóc thối tha này sẽ chết như thế nào!"
Võ giả minh kình đang ngã trên mặt đất kêu rên vừa thấy cốc chủ bay tới thì đã kích động hô to: "Cốc chủ xuất quan".
"Cốc chủ đã xuất quan rồi".
"Thằng nhóc kia hôm nay chết chắc rồi, dám kinh động đến cả cốc chủ".
Tạ Tiểu Mẫn nhìn thấy giữa không trung có một bóng người bay theo hướng Trịnh Sở vừa rời đi với tốc độ nhanh giống như một viên đạn.
Cô ta cảm thấy hết sức căng thẳng, liền nhìn sang Tạ Thừa hỏi: "Bác Tạ, sao người kia có thể bay trên bầu trời được?"
Tạ Thừa cũng nhìn thấy Vân Phi Dương đang bay trên trời, kích động giải thích: "Võ đạo tông sư cảnh giới hóa huyền đại thành có thể ngự khí bay trên bầu trời".
Chỉ cần đạt tới cảnh giới hóa huyền đại thành thì võ giả liền có thể ngự khí trong một khoảng thời gian nhất định để bay trên bầu trời.
Tạ Thừa nói xong thì liền thở dài nói thêm: "Xem ra lần này Trịnh Sở gặp phải đại nạn rồi".
Cho dù thực lực của Trịnh Sở có mạnh đến đâu thì cũng không thể mạnh hơn võ đạo tông sư cảnh giới hóa huyền đại thành.
Đó là một tồn tại đáng sợ, chẳng những có thể ngữ khí bay trên không trung mà còn có thể khống chế khí kình một cách chính xác.
Tạ Tiểu Mẫn nghe Tạ Thừa giải thích xong thì liền cau mày nhỏ giọng nói: "Bác Tạ, chúng ta tới kho dược liệu xem một chút đi".
Tạ Thừa khẽ cau mày, cười khổ nói: "Chúng ta còn không biết kho dược liệu nằm ở đâu, làm sao tới đó được?"
Thạch Khoan đã ngồi sụp xuống đất, nghe mọi người xung quanh ồn ào thì liền hỏi hai võ giả áo xanh bên cạnh: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Hai võ giả áo xanh nghe Thạch Khoan hỏi thì nghiêm túc nói: "Cậu chủ, chúng ta phải nhanh chạy trốn thôi".
"Không cần đan dược nữa hay sao mà chạy?", Thạch Khoan luôn tỏ ra rất kiêu ngạo trước mặt những người bảo vệ mình.
Hai võ giả áo xanh giải thích: "Lúc nãy vừa có người ngự khí bay qua bầu trời, chính là võ đạo tông sư cảnh giới hóa huyền đại thành. Bây giờ chúng ta đừng nói đến đan dược, giữ được cái mạng nhỏ đã là tốt lắm rồi".
Thạch Khoan nghe hai người nói vậy thì vô cùng căng thẳng, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, vội vàng quát lên: "Vậy thì các người còn chờ gì nữa, mau đỡ tôi lên chạy trốn".
Hai võ giả áo xanh lập tức nâng Thạch Khoan đứng dậy chạy khỏi Vạn Thảo Cốc mà bỏ Lam Hinh ở lại, mặc kệ sống chết của cô ấy.
Lam Hinh nhìn Thạch Khoan rời đi, trong mắt hiện lên chút buồn bã.
Đúng lý ra nếu như Thạch Khoan rời đi thì cô ấy cũng phải đi theo hắn ta vì cô ấy là người vợ trên danh nghĩa của hắn ta.
Nhưng nếu như bây giờ cô ấy rời đi thì sau này Trịnh Sở sẽ xem cô ấy là người như thế nào?
Lam Hinh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định ở lại không bỏ chạy nữa. Cùng lắm thì chết ở chỗ này thôi.
Cô ấy cứ đi theo Thạch Khoan thì cũng chẳng có gì tốt đẹp, lúc nào cũng bị hắn ta đánh mắng.
Bên trong kho dược liệu.
Trịnh Sở đã đóng gói xong một bao tải, chuẩn bị đóng gói tới bao tải thứ hai.
Anh tin rằng chỉ cần đem hết số dược liệu này trở về luyện chế thì chuyện anh đạt tới cảnh giới trúc cơ đỉnh phong chỉ là vấn đề thời gian.
Trong khi Trịnh Sở đang lấy dược liệu cho vào bao tải thì bỗng dưng cảm nhận được sau lưng có một luồng khí tức cường đại đang tới gần.
Luồng khí tức này cho thấy thực lực của đối phương không hề thua kém với thực lực của anh bây giờ.
Trịnh Sở khẽ cau mày, đẩy hai bao tải lớn sang một bên, quay đầu nhìn về phía cửa nhà kho.
Ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên trước cửa nhà kho.
Một bóng dáng già nua xuất hiện ở trước cửa nhà kho, khiến cho mặt đất dưới chân sụp đổ.
Vân Phi Dương đã xuất hiện, mái tóc bạc trắng tung bay trong gió, ông ta nhìn Trịnh Sở với đôi mắt lạnh lùng, trên người bộc phát khí tức đáng sợ.
Vạn Thiên Hựu ở một bên run rẩy quỳ trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, không ngừng giải thích cho Vân Phi Dương biết chuyện đã xảy ra ở đây.
Vân Phi Dương không hề nghe Vạn Thiên Hựu giải thích, ánh mắt ông ta gắt gao nhìn vào Trịnh Sở, kiểm tra khí tức võ giả trên người anh.