Chương 42. Vừa bị làm vừa phải dỗ vai chính. Trong lúc có người bị bắn tinh vào trong. Nhét qυầи ɭóŧ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đi đường.
Không thể nói thành lời?
Có phải Thẩm Trần muốn gϊếŧ người diệt khẩu không?
“Cậu nói thích tôi rồi, cho nên cậu không thể gϊếŧ tôi.” Mộ Thanh Thu nhỏ giọng nói, không hề có chút tự tin nào.
Trong mắt cậu sóng nước lưu chuyển, tóc đen rối tung dính vào sườn mặt đẫm nước mắt.
Trong lòng Thẩm Trần lại dâng lên cảm giác thỏa mãn quái dị, hắn nhận ra mình thật hư giống như lời thiếu gia nhỏ nói, thấy cậu biến thành bộ dàng này rồi hắn chỉ muốn quá đáng thêm một chút.
Khiến cậu khóc không thành tiếng, ngay cả ý niệm rời khỏi hắn cũng không có.
Mộ Thanh Thu không biết suy nghĩ của Thẩm Trần, cậu không tình nguyện thu lại lời nói phía trước: “Chuyện hôm nay là bí mật của hai chúng ta, tôi không nói với người khác được chưa?”
Cậu nhìn Thẩm Trần, ánh mắt tỏ vẻ “Tôi đã nhượng bộ tới vậy rồi chẳng nhẽ cậu còn không đồng ý à?”
Thẩm Trần hiểu được ý tứ của cậu, tuy rằng thiếu gia nhỏ làm bộ miễn cưỡng tha thứ cho hắn, nhưng thực tế là cậu đang uyển chuyển cầu mình buông tha.
Nhưng dáng vẻ này của cậu chỉ khiến cho người khác càng muốn dạy dỗ cậu thêm, làm cậu tới mức không dám nói ra lời trái với lương tâm nữa, chỉ có thể dùng thanh âm mềm mại mà xin tha.
Thẩm Trần bóp eo Mộ Thanh Thu, để dươиɠ ѵậŧ thô dài đâm vào sâu hơn. Huyệt nhỏ trải qua cao trào càng thêm ướŧ áŧ non mềm, cũng càng thêm phù hợp với dươиɠ ѵậŧ của hắn.
Cửa huyệt mềm mịn hồng phấn bị dươиɠ ѵậŧ đâm chọc nhanh chóng mở ra, dịch nhầy dính nhớp từ bên trong tràn xuống, tẩm ướt vùng đáy chậu khiến cho hạ thể dính đầy dịch nhầy trong suốt.
Sống lưng vốn cong xuống của Mộ Thanh Thu đột nhiên thẳng tắp, bắp đùi căng cứng bủn rủn vô lực, cậu cảm thấy cây dươиɠ ѵậŧ đáng sợ kia sẽ đâm chọc mãi như vậy, dùng kɧoáı ©ảʍ chơi hỏng cậu.
“Đừng, đừng dùng thứ kia đâm tôi, tôi đang nói chuyện với cậu.” Thanh âm cậu ngọt lịm mang theo tiếng nức nở. Mộ Thanh Thu suy nghĩ, cậu cầm lấy ngón tay Thẩm Trần lại nghiến răng cắn xuống.
Vốn cậu nghiêm túc nói chuyện với hắn, nhưng Thẩm Trần lại như vậy, quả nhiên hắn muốn gϊếŧ cậu, đã như vậy rồi thì cậu cũng không muốn để hắn dễ chịu.
“Ừ, nhưng điều kiện của thiếu gia nhỏ không đủ để tôi từ bỏ.” Thẩm Trần không rút ngón tay lại, ngược lại hắn còn đẩy sâu vào trong, để ngón tay cọ sát vào hàm răng cậu tiến vào khoang miệng.
“Ưm… cậu…” Mộ Thanh Thu nói không thành lời. Thẩm Trần như đùa nghịch mà trêu chọc đầu lưỡi cậu, nước miếng cứ thế mà tràn ra rơi xuống.
“Nghĩ được nên thuyết phục tôi thế nào chưa?”
“Thiếu gia nhỏ?”
Đầu ngón tay Thẩm Trần được đầu lưỡi ấm áp liếʍ mυ'ŧ, nước miếng dọc theo ngón tay mà chảy ra ngoài.
Hắn bắt nạt người trước mặt tới nghiện luôn rồi.
Hàng lông mi dài của Mộ Thanh Thu đẫm nước mắt phản chiếu ánh sáng khiến tầm mắt cậu trở lên mơ hồ.
Ở trong danh sách những người đáng ghét của Mộ Thanh Thu, Thẩm Trần vinh dự tăng lên hạng nhất. Mộ Thanh Thu tự nhủ, chờ tới ngày ra tay gϊếŧ Thẩm Trần cậu sẽ không mềm lòng, nếu có một giây do dự vậy là sỉ nhục đạo đức nghề nghiệp của cậu.
Nhưng hiện giờ thân thể cậu nóng quá, đôi mắt lại khô khốc, ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© thiêu đốt khắp mọi nơi như muốn luộc chín, ninh nhừ cậu ra.
“Tôi không biết? Sau này tôi đối tốt với cậu được không?” Mộ Thanh Thu ấm ức, toán học còn có đáp án tham khảo, nhưng câu hỏi của Thẩm Trần thì không. Hắn vừa ác độc lại nhỏ mọn.
“Tôi cho cậu tiền, mua quần áo cho cậu, sau này sẽ không có ai dám bước qua tôi mà bắt nạt cậu.”
Cậu không cảm thấy những lời này của mình thích hợp dùng trong lúc bạn trai cầu hôn bạn gái hơn.
Nếu không phải Thẩm Trần sớm biết thiếu gia nhỏ là nhóc ngốc nghếch, hắn đã nghi ngờ cậu cố tình nói ra lời ngon tiếng ngọt, nhưng chung quy hắn vẫn bị cậu đả động.
“Cậu nhớ cho kỹ lời mình nói, thiếu gia nhỏ.” Thẩm Trần ngậm lấy gáy Mộ Thanh Thu, hơi thở hắn phả lên trên: “Nếu cậu gạt tôi, tôi sẽ chơi chết cậu.”
Mộ Thanh Thu “ừm ừ” một hồi đồng ý. Cậu còn lâu mới nhớ, cùng lắm hai ngày, cậu sẽ để hắn biết thể nào là lễ độ.
Thẩm Trần hiểu rõ thiếu gia nhỏ không để lời hắn ở trong lòng, nhưng hắn không nói thêm gì nữa.
Thiếu gia nhỏ muốn phản kháng cũng không sao, sẽ càng cho hắn lý do để bắt nạt cậu mà thôi.
Mộ Thanh Thu cảm thấy dươиɠ ѵậŧ đang chậm chạp ra vào đột nhiên trở lên hung mãnh, đâm cơ thể cậu run lên, đầṳ ѵú hồng phần trước ngực bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ dựng thẳng lên. Mỗi khi dươиɠ ѵậŧ đâm vào, đầṳ ѵú lại bị vỏ cây thô ráp cọ sát, cho dù chỉ chạm nhẹ cũng đã đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Đầṳ ѵú dần nóng lên, sưng to, đỏ thắm.
Mộ Thanh Thu thấy vừa trướng vừa ngứa, tựa như khi bị muỗi đốt rồi gãi đến trầy da, vừa muốn dùng tay gãi thật mạnh lại sợ đau đớn mà không dám chạm vào.
Cậu học khôn, cảm thấy mình mở miệng nói thì Thẩm Trần sẽ không từ bỏ cơ hội, tiếp tục nói ra những lời khiến cậu đỏ mặt. Vì thế cậu phải tìm cách khác cứu vớt bản thân.
Mộ Thanh Thu dùng tay che ngực lại. Đầṳ ѵú chỉ có thể chạm vào lòng bàn tay, viên đậu đỏ ở trong lòng bàn tay bị đè ép tới biến hình, cảm giác đau đớn trên đầṳ ѵú kết hợp với cảm giác tê dại bên dưới huyệt thịt bị dươиɠ ѵậŧ đâm chọc khiến cậu trào ra nước mắt.
Điểm bất thường của cậu bị Thẩm Trần phát hiện.
“Muốn đổi vị trí một chút không?” Thẩm Trần nổi hứng thú quan sát, hắn muốn thay Mộ Thanh Thu giúp cậu xoa vυ', nhưng lại bị tay Mộ Thanh Thu cản lại không thực hiện được.
Nhưng đầṳ ѵú cậu cũng bị hắn làm cho kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn, khi tay hắn chạm tới, cậu gần như không thở nổi, cánh môi khẽ mở ra tiếng thở dốc: “Không cần.”
Trước đó cậu đã nói, nếu có người tới thì Thẩm Trần không thể bắt nạt cậu nữa.
“Thiếu gia nhỏ, bộ dáng cậu bây giờ.” Thẩm Trần cười nhẹ: “Thật dâʍ đãиɠ nha.”
Cậu vẫn không trốn được, Mộ Thanh Thu muốn biến bản thân thành kẻ điếc, vành tai lại không chịu khống chế đỏ bừng.
Thẩm Trần còn định nói thêm gì thì có thanh âm lật sách từ đường nhỏ truyền tới.
Lần này, có người tới thật.
May mắn có bồn hoa che trước chỗ bọn họ, nếu muốn nhìn thấy thì phải đi vòng qua.
Mộ Thanh Thu nắm lấy cánh tay Thẩm Trần, khuôn mặt nhỏ ngấn lệ đầy lo lắng, ánh sáng trong mắt tản ra như mặt hồ lấp lánh.
Thẩm Trần lại chẳng có chút lo lắng nào, thậm chí còn có tâm tình bắn tinh trong huyệt nhỏ đang xoắn lại theo bản năng kia. Thành ruột co rút khiến dươиɠ ѵậŧ của hắn vào được càng sâu, từng tầng thịt mềm bị qυყ đầυ to lớn mạnh mẽ tách ra, rót càng nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào sâu bên trong. Dịch nhầy đổ ập xuống, rửa đi dịch trắng dính trên côn ŧᏂịŧ.
Nếu không phải sợ Mộ Thanh Thu nổi giận thật, hắn còn định xoa nắn đầṳ ѵú đỏ bừng dựng thẳng đang mời gọi người tới vuốt ve kia nữa.
Học sinh đang đọc sách kia khó hiểu nhìn xung quanh, cậu chắc chắn bản thân nghe được tiếng mèo kêu rất nhỏ.
Chẳng nhẽ có bé mèo nào bị nhốt sao?
Cậu ta chậm rãi đi về phía phát ra thanh âm.
Mộ Thanh Thu nghe được tiếng bước chân lại gần, cậu dính sát cơ thể vào người Thẩm Trần run lên bần bật, chỉ hận bản thân không thể biến mất ngay lập tức.
Cậu nhìn Thẩm Trần, bất lực nhẹ nhàng nói: “Anh ơi, giúp em được không?”
Đây là điều kiện Thẩm Trần mới đưa ra ban nãy, phải gọi hắn là “anh” thì hắn mới giúp cậu. Mộ Thanh Thu cho rằng nhân duyên anh em của cậu ở thế giới này rất tốt, cho nên ai cũng muốn làm anh cậu.
Thẩm Trần vừa lòng một chút, đầu ngón tay hắn vuốt ve gương mặt cậu như đang vuốt lông mèo.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy, thiếu gia nhỏ phải ỷ lại hắn hơn một chút, giống như trong giấc mộng vậy. Tuy rằng trong mộng còn có một người nữa không rõ mặt.
Học sinh cầm sách đi tới đối diện, cậu ta sắp tới rồi.
Nhưng có người còn nhanh hơn cậu ta.
Lúc tới chỗ ngoặt, cậu ta bị thiếu niên xông ra dọa cho suýt chút nữa thì ngã.
Cậu ta nhìn về phía trước, lúc chạm tới đôi mắt lạnh nhạt không có cảm tình của thiếu niên thì chỉ có thể nuốt tiếng mắng lại trong cổ họng.
Thiếu niên lạnh nhạt liếc cậu ta một cái, một câu cũng không nói mà đi ra ngoài.
Lúc này cậu ta mới phát hiện thiếu niên đang ôm công chúa một người. Tựa hồ bọn họ là một đôi yêu nhau đang ăn vụng, mà người bị ôm thì vùi đầu vào trong ngực thiếu niên, cậu ta chỉ có thể nhìn thấy phần đuôi tóc đen như mực cùng vành tai hồng hồng.
Rất nhẹ, rất mềm, bé bé xinh xinh.
Thiếu niên tựa hồ chẳng cần tốn sức cũng có thể bế người kia lên tới. Cẳng chân bóng loáng tinh tế lộ ra ngoài lắc qua lắc lại, màu hồng nhạt kiều diễm từ dưới tràn lên rồi mất hút bị quần che mất. Bên trên còn có vài vệt trắng không rõ, tuy rằng đã được lau qua nhưng vẫn rất nổi bật trên da thịt trắng sứ khiến người nhìn thấy ngứa ngáy trong lòng.
Cậu ta không nhịn được suy đoán hai người làm gì ở bên trong.
Da thịt căng mọng như vậy chỉ sợ mυ'ŧ nhẹ một cái đã mẫn cảm tới run rẩy phát ra thanh âm xin tha nức nở mà cậu ta nghe được trước đó. Nhưng ai chịu nổi mà tha cho cậu, cùng lắm vừa dỗ, vừa làm ngược lại lời hứa của bản thân, tưới đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên người cậu, để cho cậu ướt dầm dề, cả người thấm đầy hơi thở của bản thân…
*
Mộ Thanh Thu năn nỉ mãi cuối cùng khiến Thẩm Trần đặt cậu xuống nơi cách phòng ngủ 200 mét, để cậu tự đi về.
Cậu chỉ sợ hắn bế cậu về, mở cửa ra một cái, ngay lập tức bắt gặp nụ cười dối trá của Mộ Thời Yến, sau đó… không có sau đó nữa.
Mỗi người có một cách chết khác nhau.
“Thiếu gia nhỏ đi đường cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để chảy ra.” Nhớ tới lời cuối cùng của Thẩm Trần, Mộ Thanh Thu bực bội cố gắng thả chậm tốc độ bước đi.
Vai chính là đồ biếи ŧɦái, sao lại có thể nhét qυầи ɭóŧ vào nơi đó được.
Còn nữa, bộ dáng hắn còn ra vẻ như là tốt cho cậu, nói là chặn lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ không để người khác thấy.
Mỗi một bước, vải dệt qυầи ɭóŧ sẽ ma sát với huyệt thịt vừa ngứa vừa tê, cẳng chân Mộ Thanh Thu cũng run lên, thành ruột trào ra chất lỏng thẩm ướt vải dệt bên trong, điều này cũng mang ý nghĩa huyệt nhỏ càng dễ dàng mà ngậm lấy qυầи ɭóŧ.
Đôi mắt Thẩm Trần vẫn đang nhìn cậu, Mộ Thanh Thu cố gắng để bản thân không lộ ra vẻ mặt thất thố, cố gắng bước đi vững chắc.
Nhưng cậu thấy thật khó, cho dù có đứng yên thì chỉ cần hít thở một cái cũng khiến vải dệt cọ sát với thịt huyệt non mềm. Kɧoáı ©ảʍ cùng thô ráp tác động liên tục khiến niêm mạc ướŧ áŧ dâng lên luồng nhiệt nóng bỏng.
Ngày thường Mộ Thanh Thu chỉ cần hai, ba phút là có thể đi tới phòng ngủ, hiện giờ mỗi giây trôi qua như dài tới cả năm.
Lưng cậu bị mồ hôi thấm ướt, quần áo kề sát vào ra thịt phác họa ra đường cong cơ thể. Từ phía sau có thể nhìn thấy xương cánh bướm cậu run lên, khe cột sống rất sâu, như mê hoặc người đi tới vỗ về đùa nghịch.
Sau khi chắc chắn đi khỏi phạm vi tầm mắt của Thẩm Trần, Mộ Thanh Thu không nhịn nổi dơ tay che lại bụng dưới bị kɧoáı ©ảʍ làm cho ê ẩm, nhưng động tác của cậu lại vô tình tác động tới huyệt nhỏ đã lấp đầy kɧoáı ©ảʍ.
Thành ruột co lại, dưới thời khắc mẫn cảm này vải dệt càng thêm chọc người, thậm chí có chút đau đớn. Dịch nhầy tràn ra như muốn đẩy qυầи ɭóŧ đi, nhưng tiếc rằng Thẩm Trần nhét quá chặt nên không thành công, ngược lại còn thấm vào vải dệt khiến cho huyệt nhỏ nặng trĩu giống như đang được nhét một dươиɠ ѵậŧ nặng trịch bên trong.
Mà cố tình lúc này di động của Mộ Thanh Thu vang lên, cậu như trộm quan sát xung quanh, chỉ sợ có người nghe thấy thanh âm sẽ bước tới đây.
Cậu lấy ra di động.
Là cuộc gọi video, bên trên ghi rõ – anh trai.
Mộ Thanh Thu muốn từ chối, nhưng ngón tay run rẩy lại ấn nhầm nút tiếp nhận.