Chương 41. Tức muốn hộc máu, muốn dùng huyệt nhỏ kẹp gãy vai chính, kết quả khiến bản thân tự cao trào.
Mộ Thanh Thu bị sự thật làm cho câm nín, hiện giờ cậu không biết cảm giác của mình thế nào, tóm lại lửa giận và xấu hổ đan xen cùng nhau.
Cố tình Thẩm Trần giống như không cảm thấy hành vi của hắn là sai. Dươиɠ ѵậŧ hắn tích cực vận động bên trong huyệt nhỏ mềm ướt, nơi đó xuất hiện tiếng nước nhớp nháp, nhịt mềm bị va chạm chuyển sang đỏ hồng, đói khái mà liếʍ mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ, cầu xin càng nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn.
“Thiếu gia nhỏ thật giỏi.” Thẩm Trần khen ngợi: “Cậu khiến tôi có cảm giác như sắp được đưa lên thiên đường.”
Mộ Thanh Thu không hề cảm thấy hắn đang khen cậu, cậu thấy hắn đang nhục nhã mình thì đúng hơn.
Cậu muốn mắng Thẩm Trần, nước mắt lại không biết cố gắng mà rơi xuống, khiến cậu chưa mở miệng đã mất khí thế.
Ngón tay Thẩm Trầm nghiêm túc vuốt qua hàng mi ướt nhẹp của cậu: “Khóc nhiều vậy, là do tôi chơi thiếu gia nhỏ quá thoải mái, hay là loại người dơ bẩn như tôi khiến thiếu gia bị ô uế?”
Thân phận của cậu chẳng tạo thành một chút gợn sóng nào trong lòng Thẩm Trần, nhưng thiếu gia nhỏ tựa hồ rất để ý.
Có lẽ từ khi bắt đầu mọi chuyện đã sai, từ hẻm nhỏ ngày hôm đó, chỉ khi hắn uy hϊếp, bắt nạt thiếu gia nhỏ thì ánh mắt của cậu mới có thể nhìn đến hắn, chứ cậu không để một ai vào mắt cả ngoại trừ chính bản thân mình.
Do thiếu gia nhỏ khiến hắn hiểu lầm, biến hắn thành bộ dáng như bây giờ.
Thẩm Trần hít sâu một hơi, huyệt nhỏ của cậu đột nhiên co chặt lại. Côn ŧᏂịŧ bị thịt non bó chặt mang tới cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ suýt chút nữa thì hắn bắn ra.
Huyệt nhỏ và côn ŧᏂịŧ kề sát vô cùng phù hợp. Thành ruột như được tạo ra riêng để chứa đựng dươиɠ ѵậŧ. Một đường gân xanh nổi lên trên dươиɠ ѵậŧ vừa lúc đè đúng vào tuyến tiền liệt, ép khối thịt mềm mẫn cảm quay về thành ruột.
Một khắc trước Mộ Thanh Thu còn tính kẹp chết Thẩm Trần, một khắc sau cậu tức hộc máu, bản thân cậu bị kɧoáı ©ảʍ hun đầu óc suýt hôn mê, chỉ có thể đáng thương phát ra tiếng rêи ɾỉ nức nở.
Thành ruột co rút lại, không theo ý nguyện của chủ nhân mà ngậm chặt lấy dươиɠ ѵậŧ Thẩm Trần, kɧoáı ©ảʍ tới quá mức mãnh liệt. Dịch nhầy sáng lấp lánh tràn ra nơi giao nhau giữa côn ŧᏂịŧ và huyệt nhỏ, bò dọc theo bắp đùi run rẩy để lại từng vệt trắng dâʍ ɭσạи.
Kể cả như vậy, cậu vẫn như một con cún hung tợn cắn lên ngón tay Thẩm Trần chưa kịp thu lại, cậu muốn phát tiết hết kɧoáı ©ảʍ chồng chất cùng với cơn tức giận lên ngón tay Thẩm Trần.
Ai bảo hắn bắt nạt cậu, đồ vô sỉ.
“Thiếu gia nhỏ, cậu…” Thầm Trần cười rộ lên, dường như người bị cắn không phải là hắn.
Cậu sao có thể đáng yêu như thế, khiến hắn muốn mang giấu đi để xem một mình.
"Câm miệng, không được nói.” Mộ Thanh Thu còn tưởng hắn tiếp tục nói ra những lời nói khó nghe đầy xấu hổ kia nữa, vì thế cậu tha cho ngón tay hắn, bên trên ngón tay được phủ một lớp nước trong suốt lấp lánh cùng với một vòng dấu răng loang lổ.
Mộ Thanh Thu phục hồi lại tinh thần, bây giờ cậu mới nhớ tới hai người vẫn đang ở trong rừng nơi mà bất cứ lúc nào cũng có thể bị người nhìn thấy. Cậu hoảng loạn, nhẫn nhịn kɧoáı ©ảʍ thúc giục hắn: “Cậu bắn nhanh lên được không?"
Sao lại lâu như thế chứ? Thẩm Trần vẫn cứ đâm chọc, nơi đó của cậu vừa nóng vừa ngứa, tuy rằng cũng thoải mái nhưng ngày mai cậu không nhấc nổi chân mất.
“Thiếu gia nhỏ, tôi thích cậu nhiều lắm, thích tới phát điên luôn rồi.” Thẩm Trần trả lời chẳng liên quan gì, hắn đặt ngón tay vừa bị Mộ Thanh Thu cắn vào trong miệng, dùng răng cắn xuống khiến miệng vết thương càng rộng thêm, máu chảy ra ngoài.
Đây là đánh dấu thiếu gia nhỏ cho hắn, đánh dấu hắn là người của thiếu gia. Cho nên, thiếu gia không thể bỏ rơi hắn nữa.
Mộ Thanh Thu cảm thấy chắc vai chính đã nhận ra hắn làm ra một việc không thể tha thứ, vì để tránh cậu trả thù nên mới nói ra lời nói ghê tởm như vậy. Dù sao có ai sẽ kéo người mình thích tới rừng cây để cưỡиɠ ɠiαи không, chắc chỉ có mấy tên thần kinh thì may ra.
“Cho dù cậu nói vậy thì tôi cũng không tha cho cậu.” Nhận thấy thái độ của Thẩm Trần thay đổi, Mộ Thanh Thu lại khôi phục bộ dáng vênh váo tự đắc.
“Chắc chắn không tha.” Cậu còn nhấn mạnh thêm một lần.
“Vậy tôi đành phải…” Thẩm Trần để tay lên eo Mộ Thanh Thu véo một cái đầy ám chỉ: “Làm thiếu gia nhỏ không thể nói thành lời.”
Mộ Thanh Thu cứng đờ, ngay lúc này cậu mới ý thức được bản thân vẫn còn trong tay Thẩm Trần, thậm chí dươиɠ ѵậŧ hắn vẫn còn cắm trong cơ thể cậu